Danh mục tài liệu

12 tháng (Samuil Marshak)

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 166.00 KB      Lượt xem: 3      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tên truyện: 12 tháng Tác giả: Samuil Marshak( tác giả Nga). Mình chỉ là người đăng và...dịch Thể loại: Truyện cổ tích Nhân vật: Cô bé mồ côi, người mẹ kế, cô chị, và 12 tháng(tượng trưng bởi 12 người đàn ông) Nguồn: The fairy tales by Soviet Writers( Chú ý: bản dịch này là do mình dịch, tuyệt đối không có coppy) Note: Mong các bạn góp ý cho mình về bản dịch đầu tay này, để những lần
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
12 tháng (Samuil Marshak) 12 tháng (Samuil Marshak)Tên truyện: 12 thángTác giả: Samuil Marshak( tác giả Nga). Mình chỉ là người đăng và...dịchThể loại: Truyện cổ tíchNhân vật: Cô bé mồ côi, người mẹ kế, cô chị, và 12 tháng(tượng trưng bởi12 người đàn ông)Nguồn: The fairy tales by Soviet Writers( Chú ý: bản dịch này là do mìnhdịch, tuyệt đối không có coppy)Note: Mong các bạn góp ý cho mình về bản dịch đầu tay này, để những lầnxuất bản sau được hoàn hảo hơnCác em có biết có bao nhiêu tháng trong một năm không? 12 tháng. Và cácem có biết tên của chúng không? Đó là tháng 1, tháng 2, tháng 3, tháng 4,tháng 5, tháng 6, tháng 7, tháng 8, tháng 9, tháng 10, tháng 11 và tháng 12.Khi một tháng kết thúc thì tháng mới lại bắt đầu. Không bao giờ tháng 2 đếntrước khi tháng 3 kết thúc, cũng như tháng 5 không bao giờ lấy trộm thêmngày củ tháng 4.Tháng này nối tiếp tháng khác, không thể dừng lại.Mọi người kể rằng tại một ngôi làng nọ nằm trên dãy núi của Bohemia cómột cô bé đã cùng một lúc nhìn thấy cả 12 tháng trong năm.Câu chuyện này đã xảy ra như thế nào ạ? Ừm, ta sẽ kể cho các cháu nghe.Tại một ngôi làng nhỏ có một người phụ ác đọc và keo kiệt sống với cô congái ruột và cô côn chồng. Bà ta yêu quý con ruột mình vô cùng, nhưng cô bénhỏ đáng thương kia thì lúc nào cũng bị ghét bỏ. Cô bé phải làm việc quầnquật không ngơi tay dưới sự sai bảo của người mẹ kế.Trong khi đó, đứa con gái lười biếng nằm cả ngày trên đệm êm ấm ăn bánhkem, cô bé mồ côi phải làm vất vả từ sáng sớm đến tận tối mịt và khôngđược nghỉ ngơi lấy một phút. Cô phải đi lấy nước từ giếng lên, phải chặt củitừ trong rừng, mang quần áo ra suối giặt và tưới rau.Làm thế nào mà cô bé biết được mùa đông lạnh giá và mùa hạ nắng nóng,cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của mùa xuân và làn sương thu. Đó có thểlà lí do tại sao cô bé đã cùng một lúc nhìn thấy cả 12 tháng trong năm.Nó xảy ra vào mừa đông, khoảng tháng 1. Khi đó tuyết đã tan nhanh và conđường mòn đã được dọn sạch với một cái xẻng hót tuyết trước khi mọingười có thể ra khỏi những ngôi nhà tranh của họ. Dưới chân núi những lùmcây đứng lạnh lẽo trong tuyết, không thể đung đưa khi những cơn gió thổiđến thì thầm lướt qua lớp sương giá bao trùm những nhánh cây khẳng khiucủa chúng.Những dân làng ở im trong nhà và đốt lên lò sưởi ấm áp.Vào thời gian đõ, trong một buổi tối lạnh giá, người dì ghẻ độc ác mở chốtcửa nhà và chăm chú nhìn ra ngoài bóng đêm dày đặc. Sau đấy mụ quay vàotrong, đến ngồi bên lò sưởi ấm áp và nói với cô con gái nuôi:-Hãy vào trong rừng và hái thật nhiều hoa giọt tuyết vào. Ngày mai là sinhnhật của chị mày rồiCô bé tỏ vẻ ngạc nhiên sửng sốt: Phỉa chăng mụ đang đùa cợt? Có phải mụmuốn bắt cô vào rừng không? Ngoài đó thật tối tăm và lạnh lẽo biết bao! Vàlàm cách nào cô có thể tìm được hoa giọt tuyết trong mùa đông lạnh như thếnày? Chúng chẳng bao giờ xuất hiện trước tháng 3 và chẳng thể nào tìm thấychúng lúc này. Bạn chỉ có thể bị lạc trong rừng và bị vùi trong tuyết mà thôi.Chị cô bé hùa theo một cách ác độc:-Dù cho mày có bị lạc đi chăng nữa thì sẽ chẳng có ai thương xót cho màyđâu. Đây, cầm lấy cái giỏ này và đừng trở về trước khi nó đầy hoa giọttuyếtNhững giọt nước mắt ứa lên trên đôi mắt cô bé khi cô choàng lên ngườichiếc khăn sờn rách và ra ngoài đêm tối trên chiếc xe trượt tuyết. Gió thốcmạnh vào mắt cô bé đem theo tuyết lạnh và tan chảy ra làm ướt chiếc khănchoàng. Khi cô bé nhảy xuống đất, không có vật gì dưới lớp tuyết cản trởbước chân cô.Đêm đen bao trùm lấy cô gái nhỏ. Bầu trời đen kịt, không một ngôi sao nàoló rạng; nhưng có một vật gì đó trông trông tối màu lập lòe dưới chân cô bé-từ lớp tuyết dày.Cô bé tiếp tục đi đến bìa rừng. Trời tối đến nỗi cô còn không thể nhìn thấybàn tay của chính mình. Cô ngã nằm xuống bên một thân thân cây bị đốn đểsẵn sàng chờ đợi thần Chết; cơ thể cô đang trở nên lạnh cóng và dù sao côcũng sẽ chết mà thôi.Bỗng dưng đúng lúc đấy, cô bé phát hiện ra một ánh sáng chập chờn tại mộtnơi nào đó giữa những lùm cây-giống như một ngôi sao đi lạc bị vướng vàonhững cành cây.Cô bé đứng dậy và đi về phía có ánh lửa, cẩn thận dò dẫm từng bước một lộiqua tuyết và những thân cây bị đổ. Cô khẽ cầu nguyện:-Ước sao cho nó vẫn còn cháy sáng mãiVà tất nhiên nó vẫn còn. Khi cô bé đến nơi, vật đó tỏa ra ánh lửa nóng rực.Nhưng đó không phải là một ngôi sao: giờ cô bé có thể ngửi thấy mùi khóivà nghe thấy tiếng nổ lách tách của gỗ cháy trong lửa. Trước khi cô nhận ranó cô thấy mình đang đứng trên một mảnh đất khô ráo. Cô dừng lại, hiểu ranguyên nhân của ngọn lửa.Mảnh đất được chiếu sáng rực rỡ như ánh sáng mặt trời. Ở chính giữa là làmột đống lửa cháy sáng bốc lên trời theo đường trôn ốc và cao ngất. Vàchính giữa là những người đàn ông ngồi im lặng, một số ngồi sát bên lòsưởi, một số ngồi xa hơn một chút.Nhìn kỹ nhóm người đó, cô bé thấy có 3 ông già, 3 người đàn ông, 3 thiếuniên và cả 3 cậu bé nữa. Tất cả 12 người.Những người trẻ tuổi ngôi hong tay trước lửa ấm, còn những người già thìngồi xa hơn.Ngay lúc đó, một ông già to lướn với râu cằm dài thượt và đôi lông mày dàirậm quay lại và chăm chú nhìn vào cô bé.Cô càm thấy sợ hãi và muốn thoái lui. Ông lão vẫy vẫy cô lại gần và gọi côvới giọng trầm trầm:-Chào cô bé đáng yêu! Điều gì mang cháu đến đây vậy?Cô bé chìa ra cái giỏ trống rỗng, nói:-Cháu phải đi hái đầy hoa giọt tuyết cho vào cái giỏ nàyÔng lão cười vang lên:-Hoa giọt tuyết vào tháng 1 này ư? Cháu có mơ không, cô bé?-Mẹ kế của cháu bắt cháu phải đi tìm hoa giọt tuyết-Cô bé nói- và cấmcháu trở về nếu chưa hái đầy giỏNgay lập tức, cả 12 người túm tụm lại với nhau, thì thầm thật nhỏ đến nỗingười ngoài không thể nghe thấy gì.Mặc dù đã cố hết sức nhưng cô bé không thể đoán ra được họ đang nói vềcái gì; âm thanh đó nghe như tiếng xào xạc của lá cây hơn là tiếng người nóichuyện.Sau đó, ông già vừa nãy quay lại và nói với cô:-Nào cô bé, vậy là cháu sẽ không được trở về nhà nếu thiếu những b ...