Danh mục tài liệu

Anh đào nở rộ P6

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 206.32 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đoan Hảo mở tung cánh cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm. Trên chiếc băng đá dưới gốc cây sứ, có dáng người ngồi. Trong ánh sáng nhập nhoạng, Đoan Hảo không thấy rõ, nhưng nàng biết chắc một điều đó là Hạ Vũ và cô bạn gái chàng. Hai người ngồi bên nhau thân thiết. Những điều họ tâm tình, chắc là thú vị lắm. Trong số những cô gái đó, ai là người yêu của chàng nhỉ ? Không biết khi trò chuyện với những cô gái khác, chàng có hay bỡn cợt không ? Đoan Hảo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh đào nở rộ P6Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ Chương 6 Đ oan Hảo mở tung cánh cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm. Trên chiếc băng đádưới gốc cây sứ, có dáng người ngồi. Trong ánh sáng nhập nhoạng, Đoan Hảokhông thấy rõ, nhưng nàng biết chắc một điều đó là Hạ Vũ và cô bạn gái chàng. Hai người ngồi bên nhau thân thiết. Những điều họ tâm tình, chắc là thú vịlắm. Trong số những cô gái đó, ai là người yêu của chàng nhỉ ? Không biết khitrò chuyện với những cô gái khác, chàng có hay bỡn cợt không ? Đoan Hảo lạithắc mắc về Hạ Vũ. Mắt vẫn hướng về phía hai người ngoài vườn, một lúc sau,Đoan Hảo đóng cửa sổ lại. Mặc kệ Hạ Vũ và cô bạn gái của hắn. Nàng hơi đâutìm hiểu những chuyện không liên quan tới mình. Tình hình sức khỏe của bà Thảo Trúc rất khả quan. Đoan Hảo hy vọng mộtngày rất gần đây, nàng sẽ trở về làm việc với bác sĩ Thúc Bằng. Và mổi chiềurỗi rảnh, được trò chuyện cùng bà Thúc Bằng. Cùng lứa tuổi với bà Thảo Trúc, nhưng Đoan Hảo thấy bà Thúc Bằng dễchịu, cởi mở, dễ gần gũi hơn. Bà sống rất bình dị và luôn thông cảm cho tuổitrẻ. Bà thường lo cho người khác. Còn bà Thảo Trúc thì thích người khác lo chomình hơn. Sáng sớm, khi bà Thảo Trúc vừa ăn điểm tâm xong, Hạ Vũ vào phòng mẹ,cất giọng ân cần : - Mẹ ăn có ngon không ? Chàng hỏi bà Thảo Trúc rồi đưa mắt nhìn sang Đoan Hảo. Nàng đang lúi húidọn bát dĩa để vào chiếc khay trên bàn. Nhấp ly sữa nóng, bà Thảo Trúc trả lời con trai : - Mẹ ăn rất ngon. Ngày mai, mẹ sẽ ra ngoài ăn sáng chung với cả nhà đấy. Hạ Vũ hồ hởi nói : - Hoan hô mẹ, thế là mẹ hết bệnh rồi. Đoan Hảo cũng tỏ ra phấn khởi : - Cháu rất mừng khi thấy bác khỏi bệnh. Chắc là bác không cần đến cháunữa. Hạ Vũ đỡ lời mẹ, đáp nhanh :www.vuilen.com 43Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ - Chúng tôi lúc nào cũng rất cần cô. Đoan Hảo không nói gì. Chàng tiếp tục với giọng có vẻ trách móc : - Tại sao lúc nào cô cũng chực chờ rời khỏi nhà tôi ? Nàng thẳng thắng trả lời : - Tại tôi làm xong bổn phận. Mắt Hạ Vũ nhìn Đoan Hảo vừa trìu mến, vừa thăm dò : - Chúng tôi cần cô ở chức năng khác. Đoan Hảo nghiêm mặt nói : - Tôi chỉ làm hộ lý chứ không có chức năng khác. - Tôi biết rằng cô có. Bà Thảo Trúc lắng tai nghe chuyện, chợt lên tiếng : - Hai đứa nói chuyện gì đó ? Hạ Vũ mỉm cười, liếc nhìn Đoan Hảo rồi mới trả lời mẹ : - Chúng con đang nói chuyện chăm sóc mẹ. Chàn kéo dài hai tiếng chúng con một cách cố ý. Bà Thảo Trúc khoát tayvới con trai. - Mẹ hết bệnh rồi, khỏi chăm sóc. - Mẹ chỉ muốn đi chơi thôi. Rồi bà quay sang Đoan Hảo : - Sáng nay cô hãy đưa tôi đi dạo. Đoan Hảo lễ phép thưa : - Vâng ạ. Cháu sẽ đưa bác đi. Hạ Vũ lên tiếng nhắc bà : - Khoan đã mẹ. Cô Đoan Hảo còn phải ăn sáng chứ. Bà Thảo Trúc tỏ ra dễ dãi :www.vuilen.com 44Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ - À ! Cô ăn sáng đi. Tôi nghỉ nghơi một chút. Như chỉ chờ có thế, Hạ Vũ đưa Đoan Hảo nhanh chóng rời khỏi phòng bàThảo Trúc. Đến phòng ăn, chàng vui vẻ nói : - Mọi người đã ăn cả rồi, tôi chờ cô đấy. Đoan Hảo trố mắt : - Tôi ăn chung với anh à ? - Không được sao ? Tôi chờ để được ăn chung với Đoan Hảo mà. Nghiêng đầu nhìn chàng, Đoan Hảo nói nữa đùa, nữa thật : - Thôi, ăn chung với anh dễ bị nghẹn lắm. Mắt chàng sáng bừng lên : - Làm sao nghẹn được. Anh không hề bóp họng em đâ . Nếu có chăng là bópnghẹn tim em thôi. - Anh nói gì ? Đoan Hảo lắp bắp hỏi, mắt nhìn thẳng vào mặt Hạ Vũ để tìm xem chàngbông đùa đến mức độ nào. Anh chàng tỉnh bơ kéo ghế cho nàng ngồi. Sau khi ngồi xuống, Đoan Hảohất mặt lên, đáp : - Tim tôi không dễ gì anh bóp nghẹn được đâu. Hạ Vũ trả lời : - Cái gì khó khăn mấy, người ta cũng vẫn vượt qua, vẫn làm được. Nhìn nàng một lúc, Đoan Hảo hỏi ngay : - Anh chắc có vượt qua được không ? - Việc đó, tôi sẽ trả lời sau. Bây giờ hãy ăn đã. Hạ Vũ để dĩa bánh cuốn tôm thịt trước mặt nàng : - Mời cô.www.vuilen.com 45Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ Đoan Hảo đưa mắt nhìn đĩa bánh cuốn : - Trông hấp dẫn quá. - Bởi thế, anh mới bảo em ăn ngay. Anh không thể chờ đợi được nữa. Đoan Hảo phì cười trước cách xưng hô của chàng. Lúc thì anh em ngọt xớt,lúc thì tôi với cô đầy khoảng cách. Hạ Vũ vừa ăn, vừa gọi dì Tằm mang cà phê sữa cho hai người. Đang ăn, Đoan Hảo đặt đũa xuống bàn, miệng xúyt xoa : - Cay quá. - Cay mới ngon. Nàng cãi lại : - Cay mất ngon. Hạ Vũ hắng giọng : - Mỗi người một quan niệm. Ai cũng đúng cả. - Chưa chắc đâu. Chàng ngừng ăn : - Theo cô thì ai đúng ? Đoan Hảo vênh mặt lên : - Tôi đúng. - Tôi không bao giờ sai đâu nhé. Nàng bướng bỉnh giải thích : - Nhất định anh sai. Nầy nhé ! Đang ăn ngon lành, gặp phải ớt cay, tôi bỏđũa ngay, không ăn được nữa. Thế là mất ngon. Hạ Vũ cũng không chịu thua : - Biết ớt cay, nhưng ai cũng thích ăn và bảo có nó sẽ thêm ngon. - Trừ tôi. Chàng nheo mắt :www.vuilen.com 46Tác Giả: Yến Quỳnh ANH ĐÀO RỘ NỞ - Em cũng nên tập. Nàng lý luận : - Đừng nên tập những gì mình không thích. Hai người vội ngừng khi dì Tằm mang cà phê sữa đến. Đặt ly cà phê trước mặt Đoan Hảo, chàng khôi hài : - Có thứ nước giải cay đây. Em uống ngay đi. Đỡ lấy ly cà phê sữa, Đoan H ...