Danh mục tài liệu

Ánh Sáng

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 90.46 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Phở có nóng không bác? - Nóng. - Vậy bác bán cho tôi ba xu. Cậu bé đặt sáu đồng trinh lên mặt gánh, lặng yên đứng nhìn người bán phở nhấc môi bánh nóng hôi hôi đặt vào bát. Hơi nóng trong nồi nước dùng bay tỏa ra từng đám trắng, gió chiều thổi tạt về đầu phố. Bằng đứng phía cuối gió, đương thẫn thờ cúi xuống nhìn cỏ, bỗng giật mình ngước mắt lên.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh SángÁnh Sáng Hoàng Đao Ánh Sáng Tác giả: Hoàng Đao Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 11-October-2012Trang 1/7 http://motsach.infoÁnh Sáng Hoàng Đao Chương 1 -- Phở có nóng không bác?- Nóng.- Vậy bác bán cho tôi ba xu.Cậu bé đặt sáu đồng trinh lên mặt gánh, lặng yên đứng nhìn người bán phở nhấc môi bánh nónghôi hôi đặt vào bát. Hơi nóng trong nồi nước dùng bay tỏa ra từng đám trắng, gió chiều thổi tạtvề đầu phố.Bằng đứng phía cuối gió, đương thẫn thờ cúi xuống nhìn cỏ, bỗng giật mình ngước mắt lên. Vôtình ngọn gió đã đột ngột đem theo mùi thơm ngào ngạt làm giác quan chàng rung động. Bằngquen tay thò vào túi, và sực nhớ rằng đồng hào cuối cùng chàng đã tiêu hết từ chiều hôm trước,cả gia tài chỉ còn một đồng trinh.Lại một làn gió thơm đưa tới, nhẹ nhàng vờn mớ tóc rối của Bằng. Như đột nhiên nghĩ đến mộtviệc cần, Bằng hấp tấp rảo bước đi thật nhanh. Qua gánh phở, chàng ngoảnh mặt chăm chúnhìn một bông hồng lách qua giậu sắt, rung rinh trước gió, hình như không nghe thấy tiếnghàng phở chào:- Mời thầy mua cho một bát.Thực thì Bằng vẫn nghe rõ lắm. Nhưng chàng không muốn lên tiếng từ chối trong khi lòngchàng rạo rực nôn naọ Chàng đóị Chàng đói lắm: từ sáng đến giờ, chưa có một hột cơm nàotrong bụng, mà cứ thế lang thang hết phố này sang phố khác.Bằng lang thang đi tìm việc làm. Đã hai tháng nay, từ hôm Sở dầu thải hơn sáu chục người làmcông, không có ngày nào là Bằng không đi như vậỵ Chàng chỉ biết có một nghề đánh máy chữvà tính sổ, mặc dầu cha mẹ chàng xưa kia chuyên nghề làm ruộng. Đáng lẽ như người khác,Bằng bây giờ đã vác cày ra đồng, khó nhọc kiếm lấy miếng ăn dưới ánh nắng thiêu, trong nhữngruộng lầỵ Nhưng thuở nhỏ chàng chăm chỉ và thông minh hơn trẻ khác, nên cha mẹ chàng cốnuôi chàng ăn học, có mấy sào ruộng bán dần đi hết. Bằng vì thế trở nên một thầy ký. Côngviệc có nhẹ nhàng nhưng cảnh người làm công, cảnh bức bách. Có điều mỗi lúc về quê, họ hàngđối với chàng đều có vẻ trọng vọng tôn kính. Còn chàng chắc cũng an phận, nếu kinh tế khôngkhủng hoảng. Nhưng đã gần một năm nay, sở nào cũng nghe thấy nói đến việc thải người làm.Trong Sở dầu, anh em thường thì thầm bàn đến một cách sợ sệt. Duy ai nấy cũng thầm tưởng,thầm mong rằng có thải cũng không đến mình. Bỗng một hôm, đương lúc mọi người cặm cụilàm việc, người loong toong chạy vào:- Mời các ông lên quan Đốc gọịTrong phòng giấy rộng rãi, sang trọng, ông Đốc đứng nghiêm trang trong bộ áo là nếp thẳngthắn. Ông cám ơn mọi người đã làm hết phận sự, rồi ông tỏ nỗi lòng ông băn khoăn, khổ sởmấy hôm vừa qua:Trang 2/7 http://motsach.infoÁnh Sáng Hoàng Đao- Các ông ạ, sự khủng hoảng bắt buộc chúng tôi phải rời các ông, tôi lấy làm tiếc vô hạn. Tôimong sẽ có ngày kia, kinh tế vững chãi và các ông sẽ lại về làm ở đâỵNói xong, ông Đốc xem vừa ý lắm, thắt lại cái cà vạt, vuốt lại mái tóc mượt, vẻ mặt sung sướngkhoan khoái, ông bước lên xe ô tô hòm giục tài xế đưa đến một khách sạn sang để dự bữa tiệcchiềụTrong khi ấy, các ông Ký bị thải ngơ ngác nhìn nhau, rồi buồn bã người nào trở về nhà nấy vớimâm cơm cà và rau muống luộc.Trang 3/7 http://motsach.infoÁnh Sáng Hoàng Đao Chương 2 -Ngày theo ngày, những ngày dài dằng dặc, những ngày ngồi rỗi với một tâm hồn chán nản, vớicuộc tương lai mập mờ bất trắc. Mâm cơm cà và rau muống dần dần cũng không có nữạ Bằngđã tới cái cảnh ngao ngán ấỵ Về quê làm nghề nông thì không còn một thửa ruộng - Bằng cũngtự biết không đủ sức cầy sâu, cuốc bẫm - và làm thợ thì không biết nghề gì, Bằng chỉ còn mongtìm được một chân bàn giấỵ Chàng tiêu dần hết cả tiền dành dụm, mà không có chút hy vọngnàọNgày hôm nay, chàng không còn một đồng xu dính túị Đã vậy, chủ nhà, bà Cai Đá, lại nhất địnhđòi tiền thuê nhà, và sau một hồi thuyết lý mỉa mai, bà ta hẹn lại cho Bằng đến sáng mai phảitrả, nếu không thì đứng trách.- Đừng trách!Bằng nhếch mép cười một cách chua chát, tâm trí đầy rẫy nỗi uất ức, tức giận. Chàng ngẫmnghĩ:- Dốt nát ngu xuẩn như mụ Cai Đá thì chỉ việc ngồi duỗi mà sống một cách sung sướng đầy đủ,còn mình muốn làm vất vả cả ngày để nuôi thân mà cũng không được. Ông trời bất công thực.Bằng ngửa mặt nhìn lên không trung. Trời chiều trong xanh như ngọc thạch. Mấy đám mâyhồng nhẹ nhàng trôị Bằng cảm thấy rõ sự vô lý của lòng oán hận một cảnh vật vô tình, thảnnhiên...Bỗng chàng giật mình. Một ...