Ba Phút Sự Thật - Chút nghĩa cũ càng
Số trang: 9
Loại file: pdf
Dung lượng: 149.00 KB
Lượt xem: 15
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Chút nghĩa cũ càng(…) Cách hơn một tháng trước, vợ tôi đến thăm chị Khiêm lúc này đã ốm liệt giường. Ngoài cân đường biếu người ốm, tôi gửi biếu nhà thơ nửa ìít rượu. Nhà thơ hỏi vợ tôi: "Thằng Phùng Quán chết rồi hay sao mà lâu nay nó không đến thăm tôi?,. Chị Khiêm đưa mắt lườm chồng, nói: "Đừng chấp lão ta làm gì… mồm miệng lúc nào cũng độc địa như thế…". Vợ tôi kể lại chuyện này và có ý giận sự độc mồm độc miệng của ông. Nhưng tôi thì rớm nước mắt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ba Phút Sự Thật - Chút nghĩa cũ càng Chút nghĩa cũ càng(…) Cách hơn một tháng trước, vợ tôi đến thăm chị Khiêm lúc này đã ốm liệtgiường. Ngoài cân đường biếu người ốm, tôi gửi biếu nhà thơ nửa ìít rượu. Nhàthơ hỏi vợ tôi: Thằng Phùng Quán chết rồi hay sao mà lâu nay nó không đếnthăm tôi?,. Chị Khiêm đưa mắt lườm chồng, nói: Đừng chấp lão ta làm gì… mồmmiệng lúc nào cũng độc địa như thế…. Vợ tôi kể lại chuyện này và có ý giận sựđộc mồm độc miệng của ông. Nhưng tôi thì rớm nước mắt vì cảm động. Tôi thấyđằng sau lời rủa độc ấy là tình thương quý của ông đối với tôi - Mình là cái conkhỉ gì mà được nhà thơ Đoàn Phú Tứ thương quý làm vậy?. Tôi thầm nghĩ thế vàlòng xốn xang tình cảm biết ơn…Bây giờ nhà thơ đã qua đời. Nhớ lại tất cả những chuyện đó, tôi càng buồn rầu hơnvì vô phương giúp đỡ gia đình ông trong cảnh tang gia cùng quẫn. Tôi lục lọi khắpnhà xem tìm được vật gì sớm mai đem bán. Nhưng cảnh nhà tôi cũng chẳng hơn gìcảnh nhà ông. Vật dụng có giá trị nhất trong nhà tôi là cái xe đạp mi-ni cũ nát,đem bán chưa chắc đã nổi hai chục nghìn.Cái khó ló cái khôn. Trong đầu tôi chợt lóe lên sáng kiến: Nghe nói Đoàn PhúTứ đã từng là đại biểu Quốc hội khóa I, vậy mình sẽ lên thẳng Quốc hội xin tiềnlàm ma cho ông. Sáng kiến có vẻ hay đấy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy khólòng thực hiện nổi. Tôi lấy tư cách gì để lên tận Quốc hội xin tiền cho ông? Tôikhông phải là bà con ruột thịt, không phải họ hàng, cũng không phải là bạn củaông… Tôi không có chức danh gì trong các doàn thể văn học nghệ thuật… Xuấtthân là một người hnh trinh sát của một trung đoàn thiện chiến, tôi thường bị kẹtvào những tình huống hiểm nguy tường chừng không lối thoát, nhưng cuối cùngvẫn thoát. Quân đội đã rèn giũa cho tôi từ thuở thiếu mên cái ý chí: hãy tìm cho ramột kẽ hở ở những chân tường kiên cố nhất, để chui qua.***Một giờ sáng, trằn trọc trên Chòi ngắm sóng, tôi đã tìm ra kẽ hở đó. Nhưng kẽ hởnày là một hạ sách, vì nó vi phạm nghiêm trọng đạo lý con người và nhà văn: Nóidối. Nghĩ vậy, tôi cảm thấy chùn tay. Nhưng th ời gian gấp quá rồì, chỉ còn mộtbuổi sáng ngày mai… Tôi tự an ủi: Mục đích sẽ biện hộ cho phương tiện. Tôi bậtđèn, tìm giấy bút và sáng tác một bức thư:Kính gửi đồng chí Lê Quang Đạo, Chủ tịch Quốc hội nước Cộng hòa Xã hội Chủnghĩa Việt Nam.Kính thưa đồng chí, tôi xin báo với đồng chí một tin buồn: ông Đoàn Phú Tứ, nhàthơ, nhà viểt kịch, nhà dịch thuật, và đồng thời là đại biểu Quốc hội khóa đầu tiêncủa nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, thọ 80 tuổi, đã từ trần ngày hôm qua. Họavô đơn chí. Vợ ông là chị Nguyễn Thị Khiêm vừa mất cách đây hai tháng. Saungày vợ mất, ông Đoàn Phú Tứ tìm gặp tôi và nói: Mình cảm thấy như ngọn đènđã cạn dầu, lụi bấc, chưa biết tắt lúc nào. Tám mươi tuổi rồi, chết không phải làđiều đáng sợ, chỉ sợ một nỗi đến lúc nằm xuống, các con chẳng biết lấy gì để làmma cho bố. Bởi vậy mình uỷ thác Phùng Quán một việc. Nếu mình nằm xuống, thìQuán hãy viết thư kêu ông Chủ tịch Quốc hội, trình bày hoàn cảnh gia đình mình,và chuyển lời mình đến với ông: Nểu Quốc hội còn nhớ đến tình cũ nghĩa xưa, thìxin ông một cỗ áo quan và một chút tiền để mai táng. Bây giờ ông Đoàn Phú Tứđã nằm xuống. Tôi xin chuyển đến đồng chí lời uỷ thác của ông. Mong đồng chílưu tâm giải quyết. Hai giờ chiều mai, gia đình ông Đoàn Phú Tứ sẽ đưa ông vềVăn Điển. Nay kính thư, Phùng Quán.Trong cuộc đời làm văn của tôi, chưa bao giờ viết một đoạn văn nào mà tôi phảiđắn đo, cẩn trọng đến như bức thư này. Tôi chép đi chép lại bức thư nhiều lần, cânnhắc từng chữ một, sửa chữa, thêm bớt.Tôi chép lại bức thư với nét chữ nắn nót, đề địa chỉ người nhận, với dòng chữtrong ngoặc đơn: Kính nhờ Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam chuyển.Đồng hồ chỉ 3 giờ sáng.Tôi đến Trụ sở Hội Nhà văn vào đầu giờ làm việc May mắn nhà văn Xuân Thiềucũng vừa đến. Tôi trao bức thư và nói gần như năn nỉ: Anh cố gắng chuyển thưđến tay anh Đạo vào buổi sáng nay, anh ấy mới giải quyết kịp. Xuân Thiều xembức thư rồi trao lại cho tôi, nói: Không ăn thua đâu Quán. Chuyện tiền nong đâucó thể giải quyết một cách chóng vánh, dễ dàng như vậy?.Tôi buột miệng đọc câu thơ của Uytman: Dù cho ai thất vọng về người - Ta, tavẫn đời đời tin tưởng Tôi nói: Đã thế tôi sẽ lên thẳng Quốc hội gặp anh Đạo.Tôi dắt xe đến thẳng chòi gác, cố lấy dáng đi thật chững chạc.Anh công an gác trước Trụ sở Quốc hội (33 Ngô Quyền) bước ra hỏi:- Cụ đến có việc gì ạ?- Báo cáo đồng chí, tôi muốn gặp Chủ tịch Lê Quang Đạo.- Chắc cụ muốn đưa đơn kiện phải không?Tôi đoán anh ta cho tôi là một lão nông từ làng quê lên. Mà các cụ ở nông thôn đãtìm lên đến tận Quốc hội thì chỉ có mỗi việc là đệ đơn kháng cáo những chuyện bêbối của chính quyền địa phương.- Không, đồng chí ạ. Tôi không có chuyện kiện cáo gì đâu. Chỉ cần gặp ông Chủtịch để đề đạt một công việc cần thiết.- Thế thì mời cụ dựng xe đằng kia rồi vào gặp bác thường trực.Ông già thường trực sau khi nghe tôi trình bày vắn tắt, liền tr ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ba Phút Sự Thật - Chút nghĩa cũ càng Chút nghĩa cũ càng(…) Cách hơn một tháng trước, vợ tôi đến thăm chị Khiêm lúc này đã ốm liệtgiường. Ngoài cân đường biếu người ốm, tôi gửi biếu nhà thơ nửa ìít rượu. Nhàthơ hỏi vợ tôi: Thằng Phùng Quán chết rồi hay sao mà lâu nay nó không đếnthăm tôi?,. Chị Khiêm đưa mắt lườm chồng, nói: Đừng chấp lão ta làm gì… mồmmiệng lúc nào cũng độc địa như thế…. Vợ tôi kể lại chuyện này và có ý giận sựđộc mồm độc miệng của ông. Nhưng tôi thì rớm nước mắt vì cảm động. Tôi thấyđằng sau lời rủa độc ấy là tình thương quý của ông đối với tôi - Mình là cái conkhỉ gì mà được nhà thơ Đoàn Phú Tứ thương quý làm vậy?. Tôi thầm nghĩ thế vàlòng xốn xang tình cảm biết ơn…Bây giờ nhà thơ đã qua đời. Nhớ lại tất cả những chuyện đó, tôi càng buồn rầu hơnvì vô phương giúp đỡ gia đình ông trong cảnh tang gia cùng quẫn. Tôi lục lọi khắpnhà xem tìm được vật gì sớm mai đem bán. Nhưng cảnh nhà tôi cũng chẳng hơn gìcảnh nhà ông. Vật dụng có giá trị nhất trong nhà tôi là cái xe đạp mi-ni cũ nát,đem bán chưa chắc đã nổi hai chục nghìn.Cái khó ló cái khôn. Trong đầu tôi chợt lóe lên sáng kiến: Nghe nói Đoàn PhúTứ đã từng là đại biểu Quốc hội khóa I, vậy mình sẽ lên thẳng Quốc hội xin tiềnlàm ma cho ông. Sáng kiến có vẻ hay đấy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy khólòng thực hiện nổi. Tôi lấy tư cách gì để lên tận Quốc hội xin tiền cho ông? Tôikhông phải là bà con ruột thịt, không phải họ hàng, cũng không phải là bạn củaông… Tôi không có chức danh gì trong các doàn thể văn học nghệ thuật… Xuấtthân là một người hnh trinh sát của một trung đoàn thiện chiến, tôi thường bị kẹtvào những tình huống hiểm nguy tường chừng không lối thoát, nhưng cuối cùngvẫn thoát. Quân đội đã rèn giũa cho tôi từ thuở thiếu mên cái ý chí: hãy tìm cho ramột kẽ hở ở những chân tường kiên cố nhất, để chui qua.***Một giờ sáng, trằn trọc trên Chòi ngắm sóng, tôi đã tìm ra kẽ hở đó. Nhưng kẽ hởnày là một hạ sách, vì nó vi phạm nghiêm trọng đạo lý con người và nhà văn: Nóidối. Nghĩ vậy, tôi cảm thấy chùn tay. Nhưng th ời gian gấp quá rồì, chỉ còn mộtbuổi sáng ngày mai… Tôi tự an ủi: Mục đích sẽ biện hộ cho phương tiện. Tôi bậtđèn, tìm giấy bút và sáng tác một bức thư:Kính gửi đồng chí Lê Quang Đạo, Chủ tịch Quốc hội nước Cộng hòa Xã hội Chủnghĩa Việt Nam.Kính thưa đồng chí, tôi xin báo với đồng chí một tin buồn: ông Đoàn Phú Tứ, nhàthơ, nhà viểt kịch, nhà dịch thuật, và đồng thời là đại biểu Quốc hội khóa đầu tiêncủa nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, thọ 80 tuổi, đã từ trần ngày hôm qua. Họavô đơn chí. Vợ ông là chị Nguyễn Thị Khiêm vừa mất cách đây hai tháng. Saungày vợ mất, ông Đoàn Phú Tứ tìm gặp tôi và nói: Mình cảm thấy như ngọn đènđã cạn dầu, lụi bấc, chưa biết tắt lúc nào. Tám mươi tuổi rồi, chết không phải làđiều đáng sợ, chỉ sợ một nỗi đến lúc nằm xuống, các con chẳng biết lấy gì để làmma cho bố. Bởi vậy mình uỷ thác Phùng Quán một việc. Nếu mình nằm xuống, thìQuán hãy viết thư kêu ông Chủ tịch Quốc hội, trình bày hoàn cảnh gia đình mình,và chuyển lời mình đến với ông: Nểu Quốc hội còn nhớ đến tình cũ nghĩa xưa, thìxin ông một cỗ áo quan và một chút tiền để mai táng. Bây giờ ông Đoàn Phú Tứđã nằm xuống. Tôi xin chuyển đến đồng chí lời uỷ thác của ông. Mong đồng chílưu tâm giải quyết. Hai giờ chiều mai, gia đình ông Đoàn Phú Tứ sẽ đưa ông vềVăn Điển. Nay kính thư, Phùng Quán.Trong cuộc đời làm văn của tôi, chưa bao giờ viết một đoạn văn nào mà tôi phảiđắn đo, cẩn trọng đến như bức thư này. Tôi chép đi chép lại bức thư nhiều lần, cânnhắc từng chữ một, sửa chữa, thêm bớt.Tôi chép lại bức thư với nét chữ nắn nót, đề địa chỉ người nhận, với dòng chữtrong ngoặc đơn: Kính nhờ Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam chuyển.Đồng hồ chỉ 3 giờ sáng.Tôi đến Trụ sở Hội Nhà văn vào đầu giờ làm việc May mắn nhà văn Xuân Thiềucũng vừa đến. Tôi trao bức thư và nói gần như năn nỉ: Anh cố gắng chuyển thưđến tay anh Đạo vào buổi sáng nay, anh ấy mới giải quyết kịp. Xuân Thiều xembức thư rồi trao lại cho tôi, nói: Không ăn thua đâu Quán. Chuyện tiền nong đâucó thể giải quyết một cách chóng vánh, dễ dàng như vậy?.Tôi buột miệng đọc câu thơ của Uytman: Dù cho ai thất vọng về người - Ta, tavẫn đời đời tin tưởng Tôi nói: Đã thế tôi sẽ lên thẳng Quốc hội gặp anh Đạo.Tôi dắt xe đến thẳng chòi gác, cố lấy dáng đi thật chững chạc.Anh công an gác trước Trụ sở Quốc hội (33 Ngô Quyền) bước ra hỏi:- Cụ đến có việc gì ạ?- Báo cáo đồng chí, tôi muốn gặp Chủ tịch Lê Quang Đạo.- Chắc cụ muốn đưa đơn kiện phải không?Tôi đoán anh ta cho tôi là một lão nông từ làng quê lên. Mà các cụ ở nông thôn đãtìm lên đến tận Quốc hội thì chỉ có mỗi việc là đệ đơn kháng cáo những chuyện bêbối của chính quyền địa phương.- Không, đồng chí ạ. Tôi không có chuyện kiện cáo gì đâu. Chỉ cần gặp ông Chủtịch để đề đạt một công việc cần thiết.- Thế thì mời cụ dựng xe đằng kia rồi vào gặp bác thường trực.Ông già thường trực sau khi nghe tôi trình bày vắn tắt, liền tr ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
tâm lý con nguời kỹ năng sống am hiểu cuộc sống sự thật trong đời sống với sự thậtTài liệu có liên quan:
-
Thái độ của giới trẻ đối với người thuộc cộng đồng LGBT
5 trang 363 2 0 -
Giáo trình chuyên đề Giáo dục kỹ năng sống: Phần 1 - PGS. TS Nguyễn Thanh Bình
109 trang 289 3 0 -
9 Lời khuyên dành cho thanh niên của Bill Gates - Phần 1
134 trang 237 1 0 -
Nghệ thuật sử dụng hiệu quả công cụ tài chính
3 trang 210 0 0 -
10 Kỹ năng nghề nghiệp hữu dụng
3 trang 172 0 0 -
Frued và tính dục – Một cách tiếp cận
7 trang 161 0 0 -
Dạy trẻ kỹ năng sống - 5 nguyên tắc giao tiếp cần dạy cho trẻ
5 trang 151 0 0 -
Những sự thật về cuộc sống - Hãy cứ tin rằng….
8 trang 128 0 0 -
25 Kỹ năng cơ bản về soft skills
3 trang 120 0 0 -
5 trang 117 1 0