Danh mục tài liệu

BÁN NGHÈO

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 74.75 KB      Lượt xem: 3      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thuở xưa, ở nước Ấn Độ có một trưởng giả giàu nứt đố Đổ vách nhưng hết sức keo kiệt, thường cắt cổ lột da thiên hạ với Cách cho vay nặng lời. Tánh ông lại còn hung tợ, tàn ác nữa. Thật Đúng với câu:- "Vi phú bất nhân". Ông không có chút từ tâm. Mỗi Khi có kẻ mang công thiếu nợ không lo trả nổi theo lời hứa hẹn, thì ông sai lũ gia nhân đánh đập một cách tàn nhẫn, thậm chí ông còn đối Đãi với kẻ ăn, người ở trong nhà một cách hết...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
BÁN NGHÈO BÁN NGHÈOThuở xưa, ở nước Ấn Độ có một trưởng giả giàu nứt đố Đổ vách nhưng hết sức keo kiệt,thường cắt cổ lột da thiên hạ với Cách cho vay nặng lời. Tánh ông lại còn hung tợ, tàn ácnữa. Thật Đúng với câu:- Vi phú bất nhân. Ông không có chút từ tâm. Mỗi Khi có kẻ mang công thiếu nợkhông lo trả nổi theo lời hứa hẹn, thì ông sai lũ gia nhân đánh đập một cách tàn nhẫn,thậm chí ông còn đối Đãi với kẻ ăn, người ở trong nhà một cách hết sức tệ bạc, xem họNhư loài thú vật không hơn không kém.Trong nhà có một bà lão bọc, Làm công việc nhà quần quật suốt ngày không có một lúchở tay. Nhưng Không phải chỉ vậy mà thôi đâu, mỗi khi có sơ sót, hay lỡ tay làm hưHỏng việc gì, thì ông chủ miệng chửi, tay đánh không mảy may thương xót. Áo quầnkhông đủ để che kín tấm thân gầy, cháo cơm không đủ làm no Dạ dày lép kẹp. Lại còntuổi già sức yếu mà phải chịu bao nổi nhọc Nhằn, vất vả, vì sức chịu đựng của con ngườicó hạn, cho nên bà thường Bị đau yếu luôn. Có lẽ vì đau khổ quá, nên nhiều khi bỗngkhông bà Rơi nước mắt, rồi bà khóc thật sự, khóc cho thân thế bị dày vò, khóc Cho tìnhđời đen bạc, trọng phú khinh bần.Có một hôm nọ, nhân lúc Mang bình ra mé sông múc nước, được ít phút rảnh rang khỏicặp mắt gầm Gừ của ông chủ, bà yên tâm ngồi nghỉ chân dưới cội cây bàng. Trong Đầuóc bà lúc ấy lại thoáng hiện ra những sự hành hạ, đánh đập, Chửi rủa, tàn nhẫn vô lươngtâm của ông chủ. Trong một phút suy ngẫm Về giá trị đời sống, bà bỗng bắt rùng mình.Tội nghiệp bấy giờ bà Chán sự sống lắm, một ý nghĩ đen tối thoáng hiện trong óc bà, bàmuốn Quyên sinh. Bà nghĩ bà phải chết đi, chết để giải quyết tất cả mọi Nổi đau khổ loàingười đen bạc đã cố ý đày đọa bà. Bà nghĩ những Nổi nọ niềm kia, nghĩ đủ thứ, nước mắthai bên khóe tự nhiên ràn rục Tràn ra, lăn dài xuống hai má hóp. Bà để mặc cho hai dònglệ tự do Tuôn chảy không buồn chậm lau. Bà vẫn cố muốn khóc cho thật nhiều, Khóc chohết nước mắt để rồi bà chết, phải rũ hết nợ đời, chớ sống Mà thân xác cũng như linh hồnbị dày vò, đày ải quá sức, thì thà chết Đi còn hơn.Bà khóc mùi mẫn cho đến đỗi Tôn Giả Ca Chiên Diên đi Đến tận bên bà cũng vẫn khônghay biết gì. Mãi đến lúc Tôn Giả cất Tiếng hỏi bà mới giật mình.Sao thế? Sao bà khóc lóc quá như thế? Ai ăn hiếp bà? Ai hành hạ đánh đập bà?Bà lão vẫn nghẹn ngào, không Nói được ra lời để đáp lại những câu hỏi của Tôn Giả. Bàchỉ giương Đôi mắt mờ lệ nhìn Ngài.Tội nghiệp quá, xem bà nghèo khổ, gian trầm Quá, nhưng tình cảnh nhà bà ra sao? Tạisao bà lại ngồi đây một mình Mà khóc, bà cho tôi biết đi, bà nói hết nổi khổ của bà chotôi nghe Đi, may ra tôi có phương chước gì để giúp ích phần gì cho bà.Bạch Ngài, Ngài xem tôi từng này tuổi mà vẫn phải làm tôi mọi cho người ta, công Việclàm việc vất vả suốt ngày thâu đêm, lại còn bị chủ nhà ác nghiệt, Bó buộc, đánh đập hànhhạ khổ sở. Thân thể già yếu, nay đau mai mạnh, Thế mà hằng ngày cơm chẳng đủ no, áokhông đủ ấm, thì làm sao mà sống Cho nổi!Bà vừa nói vừa khóc trông thảm thiết lắm.- Tội nghiệp Bà nghèo từng này tuổi mà còn phải làm tôi tớ cho người để bị nhiều Điềucơ cực, đau đớn. Sao bà không bán quách cái nghèo đi, để đeo nó Theo làm gì cho thêmkhổ sở?- Trời ơi! Sao ngài bảo lạ thế? Ai thèm Mua nghèo mà hòng bán?- Bà ạ! Tôi nói thật đấy, nghèo có thể bán Được như thường. Tôi thấy bà khổ sở tôikhuyên bà bán ngay nó đi: Tôi thương bà, tôi bảo thật. Tôi nói gạt bà có ích lợi gì cho tôiĐâu?Nghe giọng nói quả quyết và trông gương mặt hiền từ, thành thật Của Tôn giả, bà già hếtsức ngạc nhiên, nhìn Tôn giả chăm chăm, hồi Lâu mới thốt được lời:- Được, tôi xin hứa chắc với bà và nếu bà Thật tình muốn bán, thì tôi bảo thế nào, bà phảilàm theo đúng y như Vậy mới có kết quả tốt đẹp.Bây giờ bà hãy xuống sông tắm cho Thật sạch sẽ, thân thể bẩn thỉu quá có thể sinh ranhiều bệnh tật, Lại ai cũng chán mà chẳng dám đến gần.Bà già vâng lời Tôn giả Xuống sông tắm rửa sạch sẽ xong xuôi rồi, bà liền đến bên bạchrằng:- Bây giờ Ngài dạy tôi cách nào để bán?- Bây giờ bà phải bố thí. Vì Phật đã dạy: Pháp bố thí là để cho người vượt khỏi lòng thamlam, Mà tham lam là cái nhân bầm cùng khổ sở. Tôi đã dùng huệ nhãn quan Sát thấy bànhiều kiếp về trước tánh tình tham lam keo kiệt, nên kiếp Này bà phải chịu quả báo cơcực nghèo cùng. Vì vậy muốn hết nghèo Cùng, bà phải dứt lòng tham lam, còn phải thựchành phương pháp bố Thí. Nhân nào thì quả nấy, chắc chắn không sao:- Đất trời! Ngài bảo Tôi bố thí, bố thí để dứt lòng tham lam, nhưng tôi có ham nổi gì đâu?Tại tôi nghèo cùng đến nổi giơ xương, lòng dạ như thế này, tôi phải Đào đâu ra của màbố thí?Thưa Ngài, Ngài bảo cách nào dù thiên Lao vạn khổ gì, già này cũng có thể cố gắng làmđược, chớ còn điều Này thì xin chịu. Tôi không biết làm cách nào để làm cho được vừalòng Ngài. Hiện giờ trong tay tôi chỉ có cái bình này của chủ, tôi mang đi Để múc nướcvề, nếu có thể bố thí được thì tôi xin bố thí ngay, bất Quá về nhà chủ đánh chút thôi.Không đến nổi gì, quen rồi chả sợ. Miễn giờ đây có thể làm đủ theo ý muốn của Ngài làtôi vui lắm rồi.- Ấy chết! Của chủ mà bà đem cho tôi, về nhà mất bình chủ đánh chửi Chịu sao nổi?- Không sao, thưa Ngài! Già này chịu đựng quen rồi, không Đến nổi gì, mà già cũng nghĩliều mạng quá chết là cùng.- Cũng Được, miễn có lòng thành kính là được, không luận ít nhiều. Bà hãy Mang bìnhtìm chỗ nước cho thật trong và thật sạch múc đầy bình đem về Đây cho tôi.--------------------------------------------------------------------------------Tôn giả Ca Chiên tiếp nhận bình nước sạch do tự tay bà Lão múc đem về dâng. Ngài chúnguyện cho bà, lại dạy bà lão nên ăn Chay, niệm phật, làm các công đức... Đoạn Ngàihỏi:- Bà có chỗ ở nào thật sạch sẽ không? Bạch không, nếu lúc tôi xay lúa thì nằm ở cối xaylúa nào mà ngủ, khi làm việc gì, đến khi mệt, thì tôi nằm ngủ ngay nới ấy mà nghỉ, khôngcó chỗ nào nhất định.- Tội nghiệp Quá nhưng bà về nên tôi cố gắng giữ lòn ...