Danh mục tài liệu

Băng nhóm học đường, Chương 5

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 131.61 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chương 5 : Tán tỉnh “đả nữ” Sau buổi tập trung hôm đó, Vũ gọi Quân và Hân ở lại nhằm hỏi cho ra chuyện. Quân đương nhiên là phải nói ra hết sự thật để thanh minh cho mình; nói rằng anh không hề có ý gì với Hân, chỉ có ý tốt đưa cô về nhà, nhưng lại bị cô đánh oan.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Băng nhóm học đường, Chương 5 Chương 5 : Tán tỉnh “đả nữ”Sau buổi tập trung hôm đó, Vũ gọi Quân và Hân ở lại nhằm hỏi cho ra chuyện.Quân đương nhiên là phải nói ra hết sự thật để thanh minh cho mình; nói rằng anhkhông hề có ý gì với Hân, chỉ có ý tốt đưa cô về nhà, nhưng lại bị cô đánh oan. Vũkhẽ nhìn sang Hân vẻ dò hỏi, rồi cô nàng gật nhẹ đầu, xoat mặt sang hướng khác (có vẻ tức tối ). Vũ phẩy nhẹ ngón tay ra hiệu cho Quân đi về. Nhưng khi đi được 1đoạn thì anh lén ngoáy đầu lại quan sát 2 người, anh thấy Thiên Vũ đang khoanh 2tay lại và la mắng Hân, nhưng nét mặt không “bặm trợn” như lúc xử mấy thằngđực rựa trong nhóm. Hàng lông mày vị thủ lĩnh chau lại nhưng ánh mắt vẫn để lộsự lo lắng đặc biệt dành cho cô gái đang đứng cúi gằm mặt trước anh. Quân khôngrành lắm về chuyện tình cảm, nhưng với những gì anh đang chứng kiến; thì anhchắc chắn 1 điều : gã này thích Hân…!. “ Có chuyện để vui nữa rồi…” – Quânthầm nghĩ và nở nụ cười rất ma mãnh…Buổi trưa thứ 3 có vẻ như mát mẻ hơn những ngày nắng chói chang của những trưahôm trước. Quân sau khi đi thăm bố ở bệnh viện về, quyết định hôm nay phải làmcho mình “đẹp trai” hơn 1 chút khi đến trường. Quân tự tay ủi thật thẳm thómchiếc áo sơ mi và quần tây đen 1 cách rất điệu nghệ. Việc thiếu bàn tay chăm sóccủa mẹ từ nhỏ đã khiến anh khá đảm đang trong công việc nhà. Quân vuốt mái tócđen dày dựng lên kiểu ac-ma-ni, nhấc nhẹ gọng kính cũng đen như màu mái tóc;rồi nở nụ cười vẻ hài lòng với chính mình trong tấm gương. Quân leo lên chiếc xemáy với quyết tâm rằng : nhất định phải làm cho “đả nữ” Gia Hân phải xiêu lòngvì anh.!Hân khá nổi tiếng trong trường nên việc “truy tìm” ra lớp cô học cũng không khókhăn gì mấy. Quân đã đến trường rất sớm để đặt thanh chocolate vào hộc bàn củaHân. Trong lòng anh đinh ninh rằng chắc chắn cô nàng này sẽ thích mê đây…!Nhưng sự thật…lại luôn luôn phũ phàng đối với những kẻ hay mơ mộng… Hânnhìn anh đang đứng ngoài cửa lớp vẫy vẫy tay chào cô bằng nét mặt chẳng chútcảm xúc…rồi không ngần ngại vứt thanh chocolate ra khỏi cửa sổ như thể nóchẳng đáng 1 xu…! Mặt của Quân đang cười tươi cũng bị cứng lại như bức tượngkhi chứng kiến thái độ “ngạo mạn” đó của Hân. Nhưng Quân dễ gì bỏ cuộc, anhtrốn sang lớp học chung với cô, liên tục gửi những “bức thư” ghi đầy những lời nóingọt ngào mà anh nghĩ bọn con gái sẽ thích… và điều này khiến Hân phát điên.!Với tư cách lớp phó kỷ luật, cô véo tai anh lôi ra ngoài cửa lớp 1 cách…thô bạo- Nè đau quá! Con gái gì mà bạo lực vậy?!- Biến ngay! Đừng có lảng vảng trước mặt tôi! Bẩn cả mắt.! – Hân liếc anh 1 cái rõsắc rồi bước vào lớp- Trời đất, con mụ phù thủy này… - mắt Quân trợn trừng lên như thể bị…sốcnặng…Quân đăng ký lớp học thêm buổi tối chung với Hân. Hân ức lắm…vì cô đâu còn cớgì để “tống” anh chàng dai như đĩa này ra ngoài như ở lớp học chính nữa. Thêmvào đó Quân cứ ngồi nhìn cô chằm chằm, khiến cô không thể nào tập trung họcđược…Tức giận, Hân đập bàn 1 tiếng “rầm”, quát lên :- Tôi biết mấy người giỏi rồi, để yên cho tôi học!!!- “Tui” đã làm gì Hân đâu…? – anh chớp chớp mắt- Đồ điên!! – Hân xách cặp bỏ ra về, mặc cho cô giáo gọi với theo cô trong vôvọng…- Dữ dằn thiệt…đã thế phải tán cho bằng được – Quân lại nở nụ cười ma mãnhRồi cô giáo quắc mắc nhìn Quân vẻ răn đe- Em kia! Có học hay không?!- Có chứ ạ - anh cười tươi – sẵn tiện, cô nhầm rồi, bài đó đáp án là 8, cô à.---------------------†----------------------Tình cờ Quân biết được Xuân Thùy ( chung lớp với anh ) là bạn thân của Hân. Vìthế, ngay sáng hôm học thể dục, anh đã chủ động mời Thùy 1 viên kẹo ngọt rồi bắtchuyện rất cởi mở. Nhìn Thùy bẽn lẽn nhận kẹo từ mình, Quân cũng thấy là lạ vì 1người dịu dàng, hiền lành như thế này mà lại kết thân được với “đả nữ” đáng sợấy…! Xong thật khéo léo, anh hỏi số điện thoại của Hân. Thùy có vẻ hơi e dè khiquyết định rằng có nên cho Quân biết số hay không…cuối cùng, cô nhìn vào mắtanh, nhẹ nhàng nói:- Cậu thật sự thích Hân chứ?- Ừm – Quân cười gượng- Cậu có tự tin không…?- Ý Thùy là sao?- Thật ra…Hân đang rối loạn về tâm lý…giới tính 1 chút… - Thùy khổ sở vặn vẹongón tay của mình – nhưng cậu đừng hiểu lầm nhé, dù Hân có nói gì, cậu ấy vẫn làcon gái…- Cậu có thể nói rõ hơn không? – Quân nói chậm rãi từng từ- Hân…bị phản bội bởi 1 người mà cậu ấy yêu tha thiết, nên bây giờ…cậu ấy cămthù đàn ông – Thùy lí nhí – và không muốn yêu đàn ông nữa….- Không lẽ yêu con gái?? – Quân nói ngay khi Thùy vừa dứt câuBỗng Thùy giật thót tim như vừa nhớ lại chuyện gì đó làm cô sợ hãi…- Được rồi… - anh tằng hắng – Quân sẽ không nói chuyện này với ai.- Nhờ cậu… - chợt 1 giọt nước mắt lăn dài trên má Thùy – nhờ cậu giúp Hân trở vềvới chính mình…- Nè… - Quân lay lay vai cô – đừng khóc, có gì từ từ giải quyết mà.- Quân hứa đi…hứa sẽ thật lòng với Hân – cô thút thít- Rồi cậu sẽ cho mình số điện thoại chứ?- Ừm – Thùy gật nhẹ đầu- Rồi…! – anh có vẻ hơi “hoảng” trước những giọt nước mắt của cô bạnKhi Quân vừa đi khỏi, Thùy liền ngồi gập người xuống, nhắm chặt mắt lại như thểmuốn xua tan đi giọng nói của Hân đang vang vọng trong tâm trí cô :” Cậu quenmình nha, quen kiểu người yêu ấy, mình không đùa đâu, thật sự mình cũng có chútcảm xúc với cậu.”. Ký ức đó khiến Thùy bàng hoàng…và sợ hãi. Cô thương Hânlắm, nhưng nếu là người yêu thì không được, không bao giờ được...Kể từ lần hômđó, Thùy vẫn luôn cố gắng đối xử bình thường, thậm chí là quan tâm đến cô bạnnhiều hơn…nhưng Thùy vẫn cảm nhận được sự gượng gạo của cả hai…Hân khôngdám nhìn vào đôi mắt Thùy, và cô cũng vậy…Không biết đến bao giờ cái cảm giácnày mới mất đi… Thùy đứng dậy và lê chân đến bồn rửa mặt, những suy nghĩ rốibời khiến cô đâm sầm phải 1 người cao hơn mình cả 1 cái đầu. Cô ngước lên,những lời nói và hình ảnh của Hân biến mất như ánh đèn vụt tắt, cô cúi mặt xuống,thẹn thùng:- Xin lỗi anh…- Không có gì. – chàng trai né sang bên định bước đi- Khoan đã…anh không nhớ em sao?- Hửm…?- Anh từng cứu em k ...