
Biển, cha và con
Số trang: 3
Loại file: pdf
Dung lượng: 127.40 KB
Lượt xem: 8
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tên fic: Biển, cha và con Tác giả: Huệ Văn Thể loại: Tình cảm gia đình Rating: Không Lần đầu tiên con được nhìn thấy biển là khi con tròn hai tuổi. Bố kể, ngày ấy con sợ nước, bố bế cho chạm chân vào sóng nhưng con khóc và cứ co chân lên... Lúc lên ba con vẫn không thích biển,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biển, cha và con Biển, cha và conTên fic: Biển, cha và conTác giả: Huệ VănThể loại: Tình cảm gia đìnhRating: KhôngLần đầu tiên con được nhìn thấy biển là khi con tròn hai tuổi. Bố kể, ngày ấy consợ nước, bố bế cho chạm chân vào sóng nhưng con khóc và cứ co chân lên...Lúc lên ba con vẫn không thích biển, cứ đòi bố công kênh trên vai đi dọc theo bờcát. Bố bảo con cao hơn cả mẹ, con cười thích thú: con cao hơn cả bố nữa...Bốn tuổi con đã bắt đầu yêu biển, yêu những buổi sớm mai mẹ dắt tay con tiễn bốra khơi. Con hỏi: Bố đi đâu hả mẹ? – Bố đi đến bên kia con sóng. – Bên kia consóng là ở đâu? – Là một nơi rất đẹp. Con không thể hình dung được nơi đó sẽ đẹpnhư thế nào, nó có giống thiên đường không vì người ta bảo thiên đường là nơi đẹpnhất, hạnh phúc nhất. Mỗi lần bố trở về từ bên kia con sóng con đã thấy ánh mắt bốrạng ngời, nụ cười mẹ hạnh phúc... cả xóm chài ồn ào, xôn xao vây quanh conthuyền lớn trở về sau nửa tháng đi xa. Những người đàn ông vạm vỡ, nước da xạmvì nắng gió khuân từng thúng cá lớn xuống từ khoang thuyền đầy ắp, tiếng nói cườicủa họ vang xa trong gió. Những người phụ nữ một tay dắt đứa trẻ, một tay cắp cáithúng tươi cười... Khi ấy con chưa hiểu được ý nghĩa của sự trở về.Khi con lên năm, bố vẫn thường dắt tay con đi trên bờ biển, sóng vỗ nhẹ dướichân. Con thích thú nô đùa cùng những con sóng, bọt nước, cát vàng... Bố đọc chocon nghe một bài thơ:Hai cha con bước đi trên cátÁnh mặt trời rực rỡ biển xanhBóng cha dài lênh khênhBóng con tròn chắc nịch ........Con bảo bố làm thơ hay quá, nhưng sao chỉ có bố và con mà không có mẹ? Bốcười rồi xoa đầu con. Bố hứa khi con lớn hơn một chút bố sẽ đưa con đi cùng trongnhững chuyến đi, cho con làm bạn với cánh buồm và cho con thấy biển rộng tớinhường nào, biển là người bạn vĩ đại của dân làng ta... Bố chỉ cho con đường chântrời, đó là nơi một ngày bố sẽ đưa con đến. Con cười thầm, mẹ bảo nơi ấy rất đẹp,con vẫn tin đó là thiên đường...Có lần con lỡ tay làm vỡ một chiếc bát, bố đã đánh con rất đau... Đó là lần đầu tiênbố đánh con. Con tủi thân, con giận dỗi, mặc sau đó bố dỗ dành kiểu gì cũng khôngthèm chơi, không thèm nói chuyện với bố... Hôm sau bố phải đi một chuyến đi dài.Trước khi đi bố bảo lần này sẽ đi xa hơn, lâu hơn, sẽ đánh thật nhiều cá, khi trở vềsẽ mua cho con quần áo đẹp, mua sách vở, bút màu cho con vào năm học đầutiên... Con vẫn chẳng thấy vui, vẫn giận và không cho bố ôm, bố thơm vào má.Những ngày sau biển nổi sóng dữ... Có bão lớn sắp về... Mẹ đứng ngồi không yên,bữa nào cũng dắt con ra bờ biển ngóng tàu của bố... Ở đó có rất nhiều những ngườiđàn bà như mẹ và những đứa trẻ giống con. Bắt đầu những trận gió lớn, mưa àoạt... Mái nhà nhà mình bị gió hất tung, mẹ bế con cùng người làng di tản vào vùngcách xa bờ biển hơn. Con khóc đòi mẹ ở lại đợi bố về, mẹ dỗ dành con trong nướcmắt, nhất định bố sẽ về....Nhưng sau chuyến đi ấy bố không trở về nữa... Không có bất cứ tin gì về con tàucũng như những người đàn ông làng mình làm việc trên đó, trong đó có cả bố. Mẹkhông còn khóc như những ngày đầu, mẹ vẫn nói với con rằng nhất định bố sẽ trởvề. Con đã thấy mẹ đứng trên bờ biển và khóc, mắt mẹ dõi về phía chân trời...Con thấy hối hận vì đã không để bố ôm hôn con trước lúc bố đi, vì mỗi lần ôm hôncon bố vẫn bảo rằng con là thần may mắn của bố, nhưng lần ấy thần may mắn – làcon đã chối từ... Con thấy mình là người có lỗi!Nhiều tháng năm sau bố vẫn không trở về... Con vẫn thường đi dọc theo bờ cát vàomỗi sớm mai và hoàng hôn, mường tượng cái bóng lênh khênh của bố bên cạnh cáibóng chắc nịch của con in trên bờ cát... Con một mình xây lâu đài cát và không cònkhóc khi con sóng lỡ lấy nó đi vì bố bảo biển là người bạn vĩ đại của dân làngmình... Những con tàu vẫn từ đây ra khơi, mang hạnh phúc từ bên kia con sóng trởvề... Bố đã dạy con rằng cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục dẫu cho có bất cứ khổ đau,nguy hiểm nào xảy đến. Và con đã ghi nhớ lời dạy ấy. Hơn mười năm trôi qua, ởnơi cách xa biển hàng trăm cây số, con vẫn mơ giấc mơ về những cánh buồm, vẫnlẩm nhẩm đọc bài thơ hồi nhỏ bố đọc cho con nghe (sau này con mới biết đó khôngphải bài thơ do bố làm, nhưng bài thơ ấy thật giống con và bố, bố nhỉ!). Con đãhiểu giá trị của sự trở về và nhất định con sẽ về bên mẹ, sẽ về với làng chài quêmình với hi vọng sẽ đem những gì mình học được để mang hạnh phúc trở về từbên kia con sóng... Dẫu thế nào biển vẫn là người bạn phải không bố? Nguồn: tranhueluong.com ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biển, cha và con Biển, cha và conTên fic: Biển, cha và conTác giả: Huệ VănThể loại: Tình cảm gia đìnhRating: KhôngLần đầu tiên con được nhìn thấy biển là khi con tròn hai tuổi. Bố kể, ngày ấy consợ nước, bố bế cho chạm chân vào sóng nhưng con khóc và cứ co chân lên...Lúc lên ba con vẫn không thích biển, cứ đòi bố công kênh trên vai đi dọc theo bờcát. Bố bảo con cao hơn cả mẹ, con cười thích thú: con cao hơn cả bố nữa...Bốn tuổi con đã bắt đầu yêu biển, yêu những buổi sớm mai mẹ dắt tay con tiễn bốra khơi. Con hỏi: Bố đi đâu hả mẹ? – Bố đi đến bên kia con sóng. – Bên kia consóng là ở đâu? – Là một nơi rất đẹp. Con không thể hình dung được nơi đó sẽ đẹpnhư thế nào, nó có giống thiên đường không vì người ta bảo thiên đường là nơi đẹpnhất, hạnh phúc nhất. Mỗi lần bố trở về từ bên kia con sóng con đã thấy ánh mắt bốrạng ngời, nụ cười mẹ hạnh phúc... cả xóm chài ồn ào, xôn xao vây quanh conthuyền lớn trở về sau nửa tháng đi xa. Những người đàn ông vạm vỡ, nước da xạmvì nắng gió khuân từng thúng cá lớn xuống từ khoang thuyền đầy ắp, tiếng nói cườicủa họ vang xa trong gió. Những người phụ nữ một tay dắt đứa trẻ, một tay cắp cáithúng tươi cười... Khi ấy con chưa hiểu được ý nghĩa của sự trở về.Khi con lên năm, bố vẫn thường dắt tay con đi trên bờ biển, sóng vỗ nhẹ dướichân. Con thích thú nô đùa cùng những con sóng, bọt nước, cát vàng... Bố đọc chocon nghe một bài thơ:Hai cha con bước đi trên cátÁnh mặt trời rực rỡ biển xanhBóng cha dài lênh khênhBóng con tròn chắc nịch ........Con bảo bố làm thơ hay quá, nhưng sao chỉ có bố và con mà không có mẹ? Bốcười rồi xoa đầu con. Bố hứa khi con lớn hơn một chút bố sẽ đưa con đi cùng trongnhững chuyến đi, cho con làm bạn với cánh buồm và cho con thấy biển rộng tớinhường nào, biển là người bạn vĩ đại của dân làng ta... Bố chỉ cho con đường chântrời, đó là nơi một ngày bố sẽ đưa con đến. Con cười thầm, mẹ bảo nơi ấy rất đẹp,con vẫn tin đó là thiên đường...Có lần con lỡ tay làm vỡ một chiếc bát, bố đã đánh con rất đau... Đó là lần đầu tiênbố đánh con. Con tủi thân, con giận dỗi, mặc sau đó bố dỗ dành kiểu gì cũng khôngthèm chơi, không thèm nói chuyện với bố... Hôm sau bố phải đi một chuyến đi dài.Trước khi đi bố bảo lần này sẽ đi xa hơn, lâu hơn, sẽ đánh thật nhiều cá, khi trở vềsẽ mua cho con quần áo đẹp, mua sách vở, bút màu cho con vào năm học đầutiên... Con vẫn chẳng thấy vui, vẫn giận và không cho bố ôm, bố thơm vào má.Những ngày sau biển nổi sóng dữ... Có bão lớn sắp về... Mẹ đứng ngồi không yên,bữa nào cũng dắt con ra bờ biển ngóng tàu của bố... Ở đó có rất nhiều những ngườiđàn bà như mẹ và những đứa trẻ giống con. Bắt đầu những trận gió lớn, mưa àoạt... Mái nhà nhà mình bị gió hất tung, mẹ bế con cùng người làng di tản vào vùngcách xa bờ biển hơn. Con khóc đòi mẹ ở lại đợi bố về, mẹ dỗ dành con trong nướcmắt, nhất định bố sẽ về....Nhưng sau chuyến đi ấy bố không trở về nữa... Không có bất cứ tin gì về con tàucũng như những người đàn ông làng mình làm việc trên đó, trong đó có cả bố. Mẹkhông còn khóc như những ngày đầu, mẹ vẫn nói với con rằng nhất định bố sẽ trởvề. Con đã thấy mẹ đứng trên bờ biển và khóc, mắt mẹ dõi về phía chân trời...Con thấy hối hận vì đã không để bố ôm hôn con trước lúc bố đi, vì mỗi lần ôm hôncon bố vẫn bảo rằng con là thần may mắn của bố, nhưng lần ấy thần may mắn – làcon đã chối từ... Con thấy mình là người có lỗi!Nhiều tháng năm sau bố vẫn không trở về... Con vẫn thường đi dọc theo bờ cát vàomỗi sớm mai và hoàng hôn, mường tượng cái bóng lênh khênh của bố bên cạnh cáibóng chắc nịch của con in trên bờ cát... Con một mình xây lâu đài cát và không cònkhóc khi con sóng lỡ lấy nó đi vì bố bảo biển là người bạn vĩ đại của dân làngmình... Những con tàu vẫn từ đây ra khơi, mang hạnh phúc từ bên kia con sóng trởvề... Bố đã dạy con rằng cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục dẫu cho có bất cứ khổ đau,nguy hiểm nào xảy đến. Và con đã ghi nhớ lời dạy ấy. Hơn mười năm trôi qua, ởnơi cách xa biển hàng trăm cây số, con vẫn mơ giấc mơ về những cánh buồm, vẫnlẩm nhẩm đọc bài thơ hồi nhỏ bố đọc cho con nghe (sau này con mới biết đó khôngphải bài thơ do bố làm, nhưng bài thơ ấy thật giống con và bố, bố nhỉ!). Con đãhiểu giá trị của sự trở về và nhất định con sẽ về bên mẹ, sẽ về với làng chài quêmình với hi vọng sẽ đem những gì mình học được để mang hạnh phúc trở về từbên kia con sóng... Dẫu thế nào biển vẫn là người bạn phải không bố? Nguồn: tranhueluong.com ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
truyện ngắn. truyện thiếu niện truyện tình cảm Biển cha và con truyện việt nam truyện tiểu thuyếtTài liệu có liên quan:
-
3 trang 40 0 0
-
Truyện tuổi teen Thần Cupid có nhầm không: Phần 1
101 trang 35 0 0 -
Truyện tuổi teen Thần Cupid có nhầm không: Phần 2
99 trang 32 0 0 -
Tiểu luận: Hoạt động địa chất của biển và hiện tượng sạt lở bờ biển ở Việt Nam.
16 trang 30 0 0 -
Nhà Thờ đức Bà Paris - Victor Hugo
95 trang 29 0 0 -
153 trang 28 0 0
-
Chú Nhóc Gavroche - Victor Hugo
166 trang 25 0 0 -
Nhân vật yêu ma trong truyện Việt Nam nửa đầu thế kỉ XX
11 trang 25 0 0 -
2 trang 24 0 0
-
Tiếng lòng ngân vang - Trần Thị Bảo Châu
117 trang 24 0 0 -
10 trang 24 0 0
-
Hạnh phúc có đo được không anh?
4 trang 24 0 0 -
7 trang 23 0 0
-
NGƯỜI MẸ VÀ GÁNH HÀNG VỀ KHUYA
4 trang 23 0 0 -
Tưởng em là tiểu thư nhà giàu, hóa ra chỉ ở phòng trọ
4 trang 23 0 0 -
214 trang 22 0 0
-
3 trang 22 0 0
-
Em thích chị rồi đấy, không đùa đâu
11 trang 22 0 0 -
8 trang 22 0 0
-
18 trang 22 0 0