Danh mục tài liệu

Biết tỏ cùng ai P3

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 192.29 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cô y tá trực tối qua làm tôi mệt suýt chết! Ông Nghị ngồi trên xe lăn vừa thấy Vũ Vi bước vào đã nói. - Cô ấy vừa ngu lại vừa đần, nói cái gì cũng không hiểu, thật không hiểu trường y tá huấn luyện mấy cô thế nào mà ba bốn năm chẳng đào tạo được một người nào lành nghề. Cô y tá đêm qua cũng vậy vừa nghe tôi hét mấy tiếng đã khóc mò rồi làm ăn gì được nữa? Vũ Vi kéo thẳng lại khăn trải giường yên lặng nghe khi ông Nghị...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biết tỏ cùng ai P3Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI Chương 3 C ô y tá trực tối qua làm tôi mệt suýt chết! Ông Nghị ngồi trên xe lăn vừa thấy Vũ Vi bước vào đã nói. - Cô ấy vừa ngu lại vừa đần, nói cái gì cũng không hiểu, thật không hiểutrường y tá huấn luyện mấy cô thế nào mà ba bốn năm chẳng đào tạo được mộtngười nào lành nghề. Cô y tá đêm qua cũng vậy vừa nghe tôi hét mấy tiếng đãkhóc mò rồi làm ăn gì được nữa?Vũ Vi kéo thẳng lại khăn trải giường yên lặng nghe khi ông Nghị dứt lời nàngmới quay lại cười tươi. - Trường y tá mở ra là để huấn luyện chúng tôi chăm sóc bệnh nhân tầmthường chức đâu phải chỉ để chăm sóc cho riêng ông đâu, ông ạ. - Cô muốn nói... Tôi không phải là người bình thường? - Vâng, ông là một người khá đặc biệt. - Đặc biệt chỗ nào? Vũ Vi nhìn thẳng vào mắt ông Nghị - Tôi nghĩ ông đã thấy. Nóng nảy, dễ giận, cố chấp, ương ngạnh lại khôngnhẫn nại. Với những bản tính đó, có bao nhiêu người chịu đựng ông nổi chứ? Vìvậy, ông đừng nên đòi hỏi ở mấy cô y tá nhiều thứ quá, nhiệm vụ của họ khôngcó ghi rõ là phải ngồì nghe thiên hạ chửi rủa! Ông Nghị trợn mắt. - Trời ơi sao cô lại hình dung tôi như một bạo chúa vậy? - Có lẽ ông cũng gần như vậy. Vũ Vi nghĩ ngợi - Mỗi người chúng ta đều cómột không gian, một lãnh thổ riêng cho chính mình, chúng ta có thể làm trờilàm đất gì trong đó thì làm, nhưng bước ra ngoài thì không nên. Ông Nghị đăm đăm nhìn Vi, ánh mắt ông thật khó hiểu, không khí trongphòng như đọng lại, một lúc, ông từ từ lăn xe về phía cửa sổ nhìn ra ngoài. - Cô lạ lắm, cô có quá nhiều tư tưởng kỳ quặc. Vũ Vi cười. - Không phải thế đâu, tôi chỉ là một đứa con gái bình thường có điều tôicứng rắn hơn. - Vâng, đó chính là lý do tôi chịu thua cô. Vũ Vi nhướng mày. - Làm gì có chuyện đó, dễ gì ông bị người khác xô ngã, chẳng qua tôi muốnnói, thái độ của ông đã ra ngoài trách vụ của một y tá. - Không một y tá nào chịu nổi tôi à?www.vuilen.com 13Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI - Vâng. Ông Nghị quay lại, lăn xe đến cạnh giường nhìn Vi đang bận rộn với côngviệc. Khuôn mặt trẻ đẹp đầy sức sống, đôi mắc lanh lợi chiếc miệng ưa nói vàchiếc má lún đồng tiền. Lần đầu tiên ông thấy một loại cỏ tươi trên sa mạc. - Cho tôi biết trong thế giới riêng của cô, cô có là chúa tể không? - Tôi à? Vũ Vi ngập ngừng - Thế giới riêng của tôi nhỏ hẹp và nghèo nànquá thành ra tôi không có thì giờ để tác phong tác quái. - Tôi không tin, với một cô bé có nhiều tư tưởng phong phú như cô thì thếgiới riêng phải to lắm chứ chẳng bao giờ nhỏ hẹp được. Vũ Vi nhìn ông Nghị, nàng hiểu ý ông lão, mặt chợt nóng. - Vâng, tôi hiểu ông muốn nói đến tình cảm tôi, vâng thế giới riêng trong timtôi lớn lắm, có điều tôi không biết mình có làm chủ được nó mãi không? Ông Nghị cười. - Đừng lo chuyện đó, một ngày nào đó rồi sẽ có vị hoàng tử trẻ tuổi chen vàovà chiếm hẳn nó cho cô xem. Nhưng là, biết đâu bây giờ đã có rồi. Vũ Vi không nín được cười. - Thôi ông Nghị ạ, chúng ta đã đi quá xa rồi, bây giờ xin ông chuẩn bị để tôiđưa ông đến phòng chạy điện nhé. Ông Nghị nhìn đồng hồ. - Còn nửa tiếng nữa cơ mà, chúng ta còn đủ thời giờ để chuyện nhảm. Cô cóthể cho tôi biết, người bạn trai cô thuộc típ người nào không? Vũ Vi đặt hai tay lên mép áo, nhìn thẳng vào mắt ông Nghị. - Ông có vẻ tò mò đấy nhé, được rồi ông Nghị, tôi hiểu ông là một triệu phú,nhưng sự giàu có của ông hiện nay là do tay trắng lập nên cả. Ông Nghị chau màỵ - Chúng ta đang nói về cô cơ mà? - Vâng, Vũ Vi gật đầu, mắt nàng đẹp hơn. - Cha tôi cũng thuộc típ người như ông, tạo lập sự nghiệp từ đôi tay trắng, cóđiều ông thành công còn cha tôi thất bại, mẹ tôi đã qua đời ngay từ khi tôi cònnhỏ. Cha tôi ở vậy với tôi và hai đứa em trai, chúng tôi không hề biết khổ là gìcứ tưởng là cha mình thành công, mãi đến năm tôi vừa đậu xong trung học thìcha tôi phá sản, tất cả cơ xưởng, nhà cửa đều bị phá hoại. Vì buồn rầu và chịukhông nổi xúc động, người đã tự tử để lại đứa con gái 15 tuổi, hai đứa con traivà một món nợ khổng lồ.www.vuilen.com 14Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI Vũ Vi yên lặng một lúc, ông Nghị có vẻ xúc động nhìn cô gái trước mặt. - Tôi không có dư nhiều thì giờ để khóc, để buồn khổ, tôi bảo hai đứa em tôi,từ đây chúng ta phải can đảm hơn bất cứ một người nào khác, chúng tôi vừa họcvừa làm, tôi viết mướn, em trai lớn tôi bán báo, còn cậu nhỏ nhất thì ở nhà nấucơm cho anh chị ăn, mãi đến lúc tôi ra trường làm y tá, ngoài giờ làm ban ngàytôi còn trực đêm, mục đích là làm sao kiếm được thất nhiều tiền để những đứaem mình không còn đi bán báo vất vả nữa. Vũ Vi cười với một chút mãn nguyện. - Kết quả là bây giờ, hai đứa em trai tôi, một đứa năm nay học năm thứ 3 banGiáo Dục, Đại Học Sư Phạm, đứa còn lại mới ghi ban Quốc Văn ở trường VănKhoa. Đó là tất cả những cái gì về tôi mà ông cần biết. Ông Nghị chăm chú nhìn Vũ Vi. - Bây giờ cô vẫn còn ở chung với hai em cô chứ? - Không, chúng nó nội trú cả rồi. Mướn nhà tốn kém quá, tôi hiện an thânnơi gác trọ gần bệnh viện đây thôi. - Cô năm nay được bao nhiêu rồi? - Dạ 22. Vũ Vi thành thật - Chị em chúng tôi cách tuổi điều nhau. Tôi 22, emkế 20 và thằng út 18. Ông còn muốn biết thêm điều gì nữa không? - Cô còn chưa cho tôi biết gì về người bạn trai của cô cả. Vũ Vi mỉm cười, nghiêng nghiêng đầu ra vẽ suy nghĩ, rồi nói: - Nghĩ cũng lạ, không hiểu sao tôi chưa tìm thấy người bạn trai nào thích hợpvới mình cả. Có lẽ vì bận quá nên tôi chẳng có thì giờ để nghĩ đến chuyện yêuđương. - Nhưng chắc chắn phải có người đeo chứ? - Dạ. Nụ cười trên môi Vi thật tức bực. Gần ...