Danh mục tài liệu

Cà phê đen phải đắng

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 133.82 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngày xưa mỗi lần giận nhau, Hạ thường làm lành bằng cách ôm Khánh từ đằng sau. Nhưng lần nào Khánh cũng gỡ tay Hạ ra và càu nhàu: “Đừng tưởng làm vậy là anh hết giận”. Thiện chí của Hạ không được tiếp nhận nên Hạ dỗi, Hạ giận ngược lại. Thì y như rằng cả cha và con chạy theo năn nỉ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cà phê đen phải đắng Cà phê đen phải đắngHạ đang ngồi trên xe về quê. Mẹ báo Dưa Hấu bệnh từ đầu tuần, vậy mà mãi tớigiờ Hạ mới thu xếp được công việc. Chắc con bé lại dỗi, rồi lại chẳng thèm cho Hạôm vào lòng. Nó với ba nó sao mà giống nhau đến thế không biết. Minh họa: Thái SinhNgày xưa mỗi lần giận nhau, Hạ thường làm lành bằng cách ôm Khánh từ đằngsau. Nhưng lần nào Khánh cũng gỡ tay Hạ ra và càu nhàu: “Đừng tưởng làm vậy làanh hết giận”. Thiện chí của Hạ không được tiếp nhận nên Hạ dỗi, Hạ giận ngượclại. Thì y như rằng cả cha và con chạy theo năn nỉ.Xe vào đường cao tốc Trung Lương. Ruộng mạ vườn rau bao la chạy trong tầmmắt. Xa xa khói bếp bay trên mái nhà ai. Giờ này chắc mẹ đã nấu cơm chiều. Cơmthơm lừng mùi cháy khi mẹ cố tình để lửa. Thằng Đông lại cằn nhằn “Làm ơn nấubằng nồi cơm điện đi mẹ ơi!”.Hạ kéo kính xe xuống, gió lùa vào mát đến từng chân tóc. Khánh thường cười chọcHạ quê: “Ai đời ngồi xe hơi lại bịt khẩu trang”. Tại Hạ không chịu được mùi máylạnh, ngửi chúng là tim đập loạn xạ cả lên. Cái cảm giác giống như uống cà phêvậy.Nhắc cà phê làm Hạ nhớ thời hai đứa mới quen. Khánh lúc ấy nhìn rất ngố. Ngườinho nhỏ vác cái balô to kềnh. Hôm ở hành lang lớp Anh văn, Hạ đã giành chỗ ngồivới Khánh. Khánh đến trước, nhưng trong lúc tháo balô ra khỏi lưng thì Hạ đã yênvị. Khánh nhìn Hạ, Hạ nhìn lại Khánh. Khánh cười, Hạ cũng cười. Mấy trò giả ngônghê này Hạ giỏi lắm. Nếu không vì Khánh đứng trên bục giảng thì Hạ còn cười hảhê dài dài.Hôm sau vào lớp thật sớm, Hạ đặt ly cà phê vào góc bàn giáo viên. Còn vẽ ngoằnngoèo lên cái ly nhựa chữ Sorry. Thầy nhìn ly cà phê cười. Rồi đến một ngày thầyvụng về mời Hạ uống nước. Thầy không tâm lý tí nào, tự dưng mua cho con gái lycà phê đá.Xe tắt đèn, hành khách dần chìm vào giấc ngủ. Hạ cũng cố chợp mắt, cả tuần naycó lúc nào được ngủ trọn vẹn đâu.oOo- Hạ ơi! Dậy đi em! Hôm nay chị có nấu bún mắm đó! Dậy đi em!Không chủ nhật nào Hạ được ngủ yên với chị Xuân. Chị bắt dậy ăn bằng hết nhữngthứ chị nấu. Bắt Hạ nằm im để chị đắp mặt nạ trái cây.Chị Xuân hơn Hạ hai tuổi. Năm lên năm, sau một đêm lên cơn sốt chị không còn điđược nữa. Bọn nhóc trong xóm thường hay bắt nạt và giấu cặp nạng của chị.Không có cặp nạng chị như con búp bê điện tử hết pin. Chỉ biết khóc và khóc. Cólẽ khóc là cách duy nhất thể hiện sự trống trải của chị.Thấy chị khóc là Hạ tìm đánh bọn nhóc. Có hôm còn đánh bể đầu thằng Bo hàngxóm. Bị mẹ đánh đòn Hạ chỉ đứng im chịu trận. Còn chị Xuân theo từng lần mẹvung roi mà khóc lớn hơn. Ngày xưa Hạ giống con trai lắm. Mẹ cứ than: “Sau nàychắc là nó ở giá mất!”. Vậy mà càng lớn Hạ càng trắng da dài tóc. Hạ đẹp chắc nhờcông chị Xuân mỗi ngày đâm rau má với nước dừa ép uống.Chị Xuân học xong lớp chín thì nghỉ ở nhà lo cơm nước và học thêm nghề may.Chị khéo tay lại tỉ mỉ nên dần dần có nhiều khách tìm đến. Năm Hạ vào đại học,mẹ sửa lại căn nhà ngoài bến tàu mở tiệm may cho chị. Nhưng chị một mực đòitheo Hạ lên Sài Gòn. Chị sợ lên đó không ai nấu cơm, không ai chăm sóc nhắc nhởHạ. Sau một tuần chị khóc lóc chiến đấu, ba mẹ đành chào thua.oOo“Quý khách vui lòng kiểm tra lại tư trang, mười phút nữa xe cập bến. Chúc quýkhách có một chuyến đi vui vẻ. Hẹn gặp lại quý khách lần sau”. Tiếng cô tiếp viênlàm Hạ giật mình tỉnh giấc. Ngó đồng hồ đã hơn chín giờ đêm. Không biết thằngĐông ra đón Hạ chưa? Đứng vào một góc bến xe, Hạ đợi nó bằng ánh mắt thấpthỏm.- Mẹ Hạ ơi! Mẹ Hạ!Dưa Hấu đang đứng bên kia đường vẫy vẫy. Ba mẹ rồi em Thu và Đông nữa.- Đưa túi đây em xách cho! Làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy bà chị? Lâu lâu cả nhà raCà Mau chơi thôi mà!Thằng Đông vừa cười vừa bẹo má Hạ. Nó tưởng má Hạ là má Dưa Hấu chắc?- Ba mẹ ra đây chi vậy? Dưa Hấu đang bệnh mà? Dưa Hấu hết bệnh chưa con?- Dưa Hấu đâu có bệnh đâu mẹ! Cả nhà bắt bà ngoại nói dối mẹ đó! Ông ngoại mớimua xe! Cả nhà muốn mẹ về cùng đi du lịch!Ôi vậy mà tim Hạ đã thắt lại không biết bao nhiêu lần trong tuần. Không đêm nàoHạ yên giấc. Nhắm mắt là nghe tiếng Dưa Hấu khóc. Là thấy chị Xuân về tráchmóc…oOoChị Xuân nhìn Hạ bằng hai tròng mắt ngân ngấn nước. Chị buông cặp nạng quỳmọp dưới chân Hạ. Hạ phải làm gì khi bị người thân yêu phản bội. Hạ đánh họ?Chửi họ? Hay xé xác họ? Tất cả chẳng còn ý nghĩa nữa rồi. Hạ không thấy đau, chỉthấy ngực trái trống trải quá. Trời đang mưa hay trời khóc thương cho con tim Hạtan nát.- Khánh không phải như em nghĩ đâu Hạ ơi ! Là chị, là chị… Chị đã cầu xin anhấy!Hạ bước trong mưa. Hạ không muốn thấy hai con người đó nữa. Tại sao họ có thểđối xử tàn nhẫn với Hạ như thế? Tại sao là chị Xuân mà không phải là ai khác? Tạisao là Khánh mà không phải ai khác?- Mẹ ơi mẹ sao vậy? Mẹ mệt ở đâu? Hay mẹ giận Dưa Hấu nói dối mẹ?- Không mẹ không giận Dưa Hấu! Làm sao giận Dưa Hấu được chứ?Hình ảnh Khánh ôm Dưa Hấu đứng trước nhà như vừa hôm qua. Khánh gầy gò vàxanh xao quá. Vẻ thư sinh ngày nào giờ là nét mệt mỏi già nua. Mới một nămkhông gặp mà người Hạ yêu đã ra thế này.“Người Hạ yêu thì như thế nào ta? Chắc là tuyệt vời lắm! Hôm nào Hạ rủ về nhàmình chơi đi! Chị sẽ nấu nhiều món thật ngon!”.Chị Xuân vừa cầm lát dưa leo vừa huyên thuyên hỏi về Khánh. Hạ kể với tất cảniềm hạnh phúc. Thỉnh thoảng câu chuyện bị ngắt quãng vì lát dưa leo ướp đá làmmặt Hạ lạnh. Chị Xuân chăm chú lắng nghe. Mắt chị như đang mường tượng vẽlên Khánh qua từng lời kể.Khánh và chị Xuân đều thích cà phê, nhất là cà phê đen. Lần đầu tiên Khánh đếnnhà, chị Xuân đã mời anh ly cà phê đặc biệt. Rồi những ngày tháng sau đó, bangười bọn họ ngồi bên hành lang. Hai người nhâm nhi cà phê đen, một người uốngnước ép trái cây. Đôi khi Hạ nũng nịu ôm cổ Khánh. Liếm nhẹ một chút cà phê, rồiHạ than: “Cà phê đen đắng quá!”. Vậy là Khánh và chị Xuân cùng đồng thanh “Càphê đen phải đắng chứ!!!”.Đôi lúc Hạ cảm thấy lạc trong câu chuyện của ...