Danh mục tài liệu

Cái hột mận - Phần 3

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 55.00 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bóng dương để hoa vàng chẳng đoái. . . Hoa để vàng bởi tại bóng dương! Hòa vàng, hoa rụng quan tường, Trải xem hoa rụng đêm sương mấy lần ?. . . Nguyễn Thị Điểm
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cái hột mận - Phần 3 Phần 3Bóng dương để hoa vàng chẳng đoái. . . Hoa để vàng bởi tại bóng dương! Hòa vàng, hoa rụng quan tường, Trải xem hoa rụng đêm sương mấy lần ?. . . Nguyễn Thị Điểm Dọi đèn chong vẫn âm thầm cháy sáng, trên đầu con hạc gỗ thếp vàng... Cái vòng tròn trên sợi bấc mỗi lúc một lòe to, đỏ quạch? Ngọn lửa bùng lên, như cái tàn hồn của người hấp hối, nhuộm các vật xung quanh bằng một thứsáng mơ hồ... Các vang động ngoài cõi đời chẳng khi lọt tới thâm cung, sự tĩnh mịch vì vậy càng sâu thẳm. Bỗng, cửa cung hé mở rồi một cái đầu thập thò hiện trong mảnh gương đồng bạch treo xế lối ra vào: Con Hải Đường, theo lệ, lên phòng hầu ngự... Lúc ấy, Dương hậu ngủ đương say. Hải Đường, dừng bước bên ngoài ngưỡng cửa lắng nghe tiếng nổ lách tách của sợi bấc khan dầu, cái tiếng động duy nhất trong cả gian phòng rộng và,sau cùng, nó rụt rè tiến lại bên chiếc kỷ trầm hương để gần con hạc gỗ. Liềuthuốc ngũ đã hết; trong lòng cái bát sứ cổ Giang Tây chỉ còn ít cặn lờ đờ. Hải Đường hắt chỗ cặn thuốc vào trong bình phogn; lau sạch cái bát bằng một mảnh khăn điều ướp xạ rồi lại để bát vào chổ cũ. Đoạn, vẫn rụt rè và kính cẩn, thị nữ tiến lại gần long sàn... Dương hậu ngủ đương say nhưng, thỉnh thoảng, một tiếng thở dài vẫn buông chìm trong tĩnh mịch. Hải Đường khẽ vén cánh màn hoa gài lên mắt phượng. Dương hậu lờ mờ hiện dưới ánh đèn tàn. Quanh cái trán phẳng và thấp, mái tóc rối tung phủ xuống hai vai. Mí mắt thâm quáng hé mở; làn nhỡn quan ươn ướt như còn dở theo một mộng ảnh say sưa. Cặp môi phai mím chặt như ngặm muôn nỗi cay đắng bẽ bàng của tìnhyêu hắt hủi. Chiếc nụ tai bên hữu, phản chiếu ánh đèn, lướt tia sáng trên gò máphai hồng. Chuỗi bội hoàn theo nhịp thở, sóng sánh trên ngực áo phập phồng nhưmấy giọt sương còn đọng trong áo sen tơ... Mền chăn vóc vàng phủ kín ngang mình thiếu phụ; một cánh tay bỏ hở buông thõng xuống bên giường. Quanh cổ tay, nõn nà như một dòng ngọc, chiếcthuyền vàng hình rắn nạm kim cương óng ánh như một chùm s ao . . . Hải Đường không dám kinh động giấc ngủ Đế Vương. NÓ khẽ lùi ra phíacửa. Vừa lúc ấy, sợi bấc nổ một tiếng ráo; ngọn lửa tắt phụt; cảnh tâm cung tối mu... Con rồng vàng, để trên mặt án son, chợt thức giấc, rỏ đều đều mấy giọt nước xuống c ái vạt lưu li . . . Mấy tiếng ho từ giường Ngự tung ra... Dương hậu trở mình và lên tiếng gọi: - Hải Đường ? - Tâu Hoàng hậu? Thị nữ vừa thưa vừa lính quýnh mở tung hai cánh cửa sổ tròn: ánh sáng, tiếng chim kêu và gió mát ùa vào cung cấm. - Thị nữ đâu? Tiếng gọi hơi xãng. Hải Đường lo sợ vội quỳ xuống trước long sàng. - Tâu Hoàng hậu. - Việc ấy thế nào? - Tâu Hoàng hậu. Thiên tử đã chuẩn y nhời Hoàng hậu yêu thỉnh. Một vẻ sung sướng hiện ra trên mặt Dương hậu quằn quại và mỉm cười. - Ngài Ngự đã phán chắc chắn... - Miễn tử hình cho Lý tướng quân và lại cho Lý tướng quân theo hộ giá... - Ngưòi đã tâu làm sao và, khi ưng chuẩn, Hoàng đế đã phán những gì? - Hạ thần nhắc lại nhời Đức bà rằng nếu Lý Công Uẩn phải chết cũng nhưmột kẻ dân thường thì, từ nay, hào kiệt trong thiên hạ ai dám đem thân để phú táNgai vàng nữa?... - Được ? - Vả lại, Công Uẩn không thuộc dòng họ Lý, Công Uẩn sở d~ nhận họ của sư ông chùa CỔ Pháp, chẳng qua là để báo cái ơn nuôi dạy mà thôi. - Được lắm? - Ngài Ngự gật đầu phán rằng: - Không hiểu Công Uẩn có ân đức gì với Hoàng hậu mà y được che chở đến như thế? Dương hậu ngồi chỏm dậy; sắc mặt nàng biến hẳn. Mấy phút qua... Lặng lẽ. . . - Hải Đường, phải chăng là Đức vua có ý ngờ? - Tâu Đức bà, ý trời cao xa, kẻ nô tỳ này, phận như sâu kiến, hiểu sao được ? Dương hậu mơ màng nhìn ngọn lửa... Mãi lâu lâu, nàng bổng thở dài: - Ta liều l~nh quá? Rồi nhíu đôi mày liễu, Hẫu dằn từng tiếng: - Chẳng hay chàng có thấu tình?... Chẳng hay chàng có biết vì chàng mà ta xuýt mất đầu như bỡn nếu, đối với ta, Quân vương thẳng nặng lòng sủngái?... Thực vậy, Ngoạ Triều Hoàng đế nhiều phen đã yếu mềm trước những cử chỉ táo bạo của Dương phi mặc dầu, đối với hết thảy, Ngài vẫn tỏ ra mình là mộtbạo chúa chưa từng biết có tình thương. Dương phi là con gái út riêng của Dương Thái hậu vợ cũ của Đinh Tiên Hoàng, chánh cung Đại Hành Hoàng Đế. Mẹ đẻ vua Ngoạ Triều. Khi Đinh Tiên Hoàng phải ĐỖ Thích ám hại cùng một lúc với Nam Việt Vương Liễn thì Dương Thái hậu, viện cớ nước nhà bị quân Tống xâm lấn màVệ Vương Đinh Tuệ hãy còn nhỏ tuổi quá, bàn với đình thần tôn Thập đạoTướng quân Lê Hoàn lên làm vua lấy hiệu là Đại hành Hoàng đế và tiến nạp Dươngthái hậu làm chánh cung. Sau hai mươi bốn năm bỉnh chính, vua Đại Hành bỗngthụ bạo chứng rồi băng. Hoàng tử Long Đ~nh giết anh và tự lập làm vua, tứcNgoạ Triều, Dương Thái hậu gã ngay con gái út Đinh Tiên Hoàng cho Long Đ~nh, Dương phi được sủng ái từ đấy. Sự đắc thế của nàng tưởng không có gì đáng lạ: Long Đ~nh; vốn là một thiếu niên hiếu sắc, đến nổi mắc bệnh không thể ngồi lâu được, cứ phải nằm lì màthị triều, lại gặp Dương phi là gái phong tình và có rất nhiều bí thuật gợi tình thìđôi bên, đối với nhau khác gì cá gặp nước, rồng gặp mây. Chỉ vì sau này vua Ngoạ Triều luôn luôn ốm yếu, Dương hậu mới buồn tình và tự coi mình như một kẻ góa bụa. Và, cũng bởi vậy, Công Uẩn đã trở nên sự khao khát của nàng. Không một phút nào bà chúa hoài xuân ấy kh6ng mơ tưởng chàng thanh niên võ tưóng, không một phút nào những cảnh ái ân rồ dại khôngám ảnh nàng. Mỗi lần Dương phi gặp Công Uẩn là một lần nàng nóng bừng cảthân thể cặp mắt nàng sáng lên; hơi thở nàng đút khúc; máu nàng bỏng như sôi... Nhưng, nếu Dương hậu đã say mê chàng đến cực điểm; Công Uẩn, trái lại, đã thờ Ơ Tình yêu, nhất là tình yêu với người đàn bà, có thể chịu đựng được sựthù oán mà không sao tha thứ nổi sự lãnh đạm. Dương hậu càng nghĩa càng đau. Hậu cố ôn lại những bẽ bàng, nhục nhã mà Công Uẩn đã gieo ...