
Cảm Ơn Ký Ức - Cecelia Ahern
Số trang: 275
Loại file: pdf
Dung lượng: 1,013.17 KB
Lượt xem: 21
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Làm sao bạn biết rõ một người mình chưa từng gặp? Ký ức của Joyce Conway chứa tất cả những điều mà cô không hiểu làm cách nào mình biết! Côcảm giác “quen” với từng con hẻm nhỏ rải sỏi – nơi cô chưa từng đặt chân đến. Và đêm nào, côcũng mơ thấy một bé gái mái tóc vàng hoe. Justin Hitchcock đã ly dị vợ. Anh cô đơn và lúc nào cũng bồn chồn không yên. Anh đến Dublinđể giảng dạy về nghệ thuật và gặp một nữ bác sĩ quyến rũ, người đã khuyến khích...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cảm Ơn Ký Ức - Cecelia AhernCảm Ơn Ký Ức Cecelia Ahern Cảm Ơn Ký Ức Tác giả: Cecelia Ahern Thể loại: Tiểu Thuyết Dịch giả: Kim Nhường & Quốc Hùng Biên soạn: Diana C. Website: http://motsach.info Date: 29-December-2012Trang 1/275 http://motsach.infoCảm Ơn Ký Ức Cecelia Ahern Giới ThiệuLàm sao bạn biết rõ một người mình chưa từng gặp?Ký ức của Joyce Conway chứa tất cả những điều mà cô không hiểu làm cách nào mình biết! Côcảm giác “quen” với từng con hẻm nhỏ rải sỏi – nơi cô chưa từng đặt chân đến. Và đêm nào, côcũng mơ thấy một bé gái mái tóc vàng hoe.Justin Hitchcock đã ly dị vợ. Anh cô đơn và lúc nào cũng bồn chồn không yên. Anh đến Dublinđể giảng dạy về nghệ thuật và gặp một nữ bác sĩ quyến rũ, người đã khuyến khích anh tham giahiến máu nhân đạo. Đã lâu lắm rồi, anh mới làm một việc xuất phát từ tận sâu thẳm trái timmình...Khi Joyce xuất hiện, sau một vụ tai nạn đau lòng, cùng với tương lai mờ mịt và một cuộc hônnhân tan vỡ, cô trở về sống với người cha già. Không lâu sau, một cảm giác mạnh mẽ trỗi dậytrong cô. Ký ức cô chứa đựng những việc mà cô chưa hề trải qua và cô không thể giải thích tạisao...Những lời khen ngợi dành cho Cecelia Ahern:“Hơn cả sự cảm động. Đó là điều có thể nói về quyển tiểu thuyết thần kỳ của Cecelia Ahern”– Glamour“Hiếm có... Buồn xé ruột. Và cảm nhận cả sự bay cao của tâm hồn”– ExpressTrang 2/275 http://motsach.infoCảm Ơn Ký Ức Cecelia Ahern Mở ĐầuHãy nhắm mắt lại và “nhìn” thấu vào trong bóng tối.Ngày tôi còn bé, bố thường khuyên như thế mỗi khi tôi trằn trọc, không ngủ được. Có lẽ ôngkhông muốn tôi làm vậy trong lúc này, nhưng điều đó đã ăn sâu vào đầu tôi, bất chấp mọi thứ.Tôi đang “nhìn” thấu vào bóng tối thăm thẳm vô cùng tận, trải ra tít tắp dưới mi mắt đang khépkín của mình. Dù đang nằm bất động trên sàn, tôi vẫn cảm thấy như thể mình đang ngồi ở vị trícao nhất; “bắt” lấy một ngôi sao trên bầu trời đêm với đôi chân đu đưa trong một khoảng không– đen, lạnh, và vô tận.Tôi nhìn đăm đắm lần cuối những ngón tay được bao bọc trong thứ ánh sáng lấp lánh và buôngthõng ra. Buông nhẹ mình, tôi rơi xuống, rồi sau đó bồng bềnh trôi, rồi lại rơi xuống lần nữa.Tôi chờ đợi để đáp xuống miền đất của cuộc đời mình.Lúc này tôi biết - như thể điều tôi từng biết khi còn là một cô bé con chiến đấu với giấc ngủ -rằng đằng sau lớp sương mờ ảo của đôi mắt khép kín là những sắc màu. Chúng trêu chọc tôi,thách tôi mở mắt và đánh mất giấc ngủ.Những ánh lóe lên màu đỏ, màu hổ phách, màu vàng, màu trắng làm bóng tối của tôi trở nênlốm đốm. Tôi không chịu mở mắt ra. Tôi chống chọi, ép hai mí nhắm chặt hơn để chặn đứngtừng hạt ánh sáng li ti, thứ đang cố tình tạo nên sự xao nhãng hòng đánh thức ta dậy, thứ báohiệu rằng còn có một sự sống, ở xa hơn bóng tối vô cùng tận kia.Nhưng không có sự sống nào trong tôi cả.Tôi không cảm thấy gì, từ nơi tôi đang nằm - ở dưới chân cầu thang. Lúc này, tim tôi đập nhanhhơn, nó giống như một võ sĩ đơn độc trên võ đài, vung chiếc găng đấm bốc màu đỏ lên trongkhông khí, rực rỡ khúc khải hoàn, quyết không đời nào bỏ cuộc. Trái tim - đó là phần duy nhấtthuộc về tôi mà tôi quan tâm, là phần duy nhất mà tối từng quan tâm. Nó chiến đấu khôngngừng, bơm mạnh dòng máu khắp trong thân thể tôi, để chữa lành, để thay thế những gì tôiđánh mất. Nhưng rồi nó lại đang rời bỏ tôi, nhanh chóng như lúc đến. Quanh tôi lại hình thànhmột đại dương sâu thẳm, với màu đen mênh mông vô tận nơi tôi rơi xuống.Hối hả, hối hả, hối hả. Chúng ta luôn hối hả. Không bao giờ có đủ thời gian, luôn luôn cố gắngtrên con đường của chúng ta tận đâu đâu. Lẽ ra phải rời khỏi đây năm phút trước. Lẽ ra bây giờđã phải có mặt ở đó. Chuông điện thoại reng lần nữa và tôi cảm nhận một sự trớ trêu đến mỉamai, rằng tôi không còn thời gian để trả lời điện thoại.Bây giờ, không phải lát nữa.Đáng lẽ tôi phải dành tất cả thời gian của cuộc đời này cho mỗi bước đi.Nhưng chúng ta cứ luôn hối hả. Tất cả đều hối hả, ngoại trừ trái tim tôi. Nó đang chậm lại. Tôikhông quan tâm cho lắm. Tôi áp bàn tay lên bụng mình. Nếu con tôi ra đi (tôi nghi ngờ điều đósẽ đến!), tôi sẽ đi theo đến tận nơi ấy.Trang 3/275 http://motsach.infoCảm Ơn Ký Ức Cecelia AhernNơi ấy ... là ở đâu? Là bất cứ nơi nào. Tôi gọi con bằng nó - một từ nghe đau đớn làm sao. Contôi còn quá nhỏ; nó sẽ trở thành người như thế nào, bé trai hay bé gái vẫn còn là một câu hỏi.Nhưng ở nơi ấy, nơi sẽ đến, tôi sẽ là người mẹ tốt.Ở nơi ấy, không phải đây.Tôi sẽ nói với nó:Mẹ xin lỗi, bé con, mẹ xin lỗi đã hủy hoại cơ hội của con, cơ hội của mẹ - cơ hội của chúng tađể có một cuộc sống cùng với nhau. Nhưng hãy nhắm mắt lại và nhìn thấu vào trong bóng tốilúc này, giống như mẹ đang làm, và chúng ta sẽ lại tìm thấy con đường để đến với nhau.Có một tiếng động trong phòng. Và tôi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó.Trời ơi, Joyce, trời ơi. Con nghe bố nói không, con? Trời ơi. Trời ơi ... Ồ không, lạy chúa lònglành, không thể là Joyce của tôi được, xin đừng mang Joyce của tôi đi. Nắm chặt tay bố, con.Bố đang ở đây. Bố đang ở đây!.Tôi không muốn nắm chặt, tôi cảm nhận rõ rệt như đang nói với bố như thế.Tôi nghe thấy tiếng của chính mình kêu rên, như một con thú đang đau đớn kêu rên. Tôi sốc.Tôi sợ. Tôi có một dự tính, tôi phải nói với bố. Tôi muốn ra đi, chỉ như thế tôi ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cảm Ơn Ký Ức - Cecelia AhernCảm Ơn Ký Ức Cecelia Ahern Cảm Ơn Ký Ức Tác giả: Cecelia Ahern Thể loại: Tiểu Thuyết Dịch giả: Kim Nhường & Quốc Hùng Biên soạn: Diana C. Website: http://motsach.info Date: 29-December-2012Trang 1/275 http://motsach.infoCảm Ơn Ký Ức Cecelia Ahern Giới ThiệuLàm sao bạn biết rõ một người mình chưa từng gặp?Ký ức của Joyce Conway chứa tất cả những điều mà cô không hiểu làm cách nào mình biết! Côcảm giác “quen” với từng con hẻm nhỏ rải sỏi – nơi cô chưa từng đặt chân đến. Và đêm nào, côcũng mơ thấy một bé gái mái tóc vàng hoe.Justin Hitchcock đã ly dị vợ. Anh cô đơn và lúc nào cũng bồn chồn không yên. Anh đến Dublinđể giảng dạy về nghệ thuật và gặp một nữ bác sĩ quyến rũ, người đã khuyến khích anh tham giahiến máu nhân đạo. Đã lâu lắm rồi, anh mới làm một việc xuất phát từ tận sâu thẳm trái timmình...Khi Joyce xuất hiện, sau một vụ tai nạn đau lòng, cùng với tương lai mờ mịt và một cuộc hônnhân tan vỡ, cô trở về sống với người cha già. Không lâu sau, một cảm giác mạnh mẽ trỗi dậytrong cô. Ký ức cô chứa đựng những việc mà cô chưa hề trải qua và cô không thể giải thích tạisao...Những lời khen ngợi dành cho Cecelia Ahern:“Hơn cả sự cảm động. Đó là điều có thể nói về quyển tiểu thuyết thần kỳ của Cecelia Ahern”– Glamour“Hiếm có... Buồn xé ruột. Và cảm nhận cả sự bay cao của tâm hồn”– ExpressTrang 2/275 http://motsach.infoCảm Ơn Ký Ức Cecelia Ahern Mở ĐầuHãy nhắm mắt lại và “nhìn” thấu vào trong bóng tối.Ngày tôi còn bé, bố thường khuyên như thế mỗi khi tôi trằn trọc, không ngủ được. Có lẽ ôngkhông muốn tôi làm vậy trong lúc này, nhưng điều đó đã ăn sâu vào đầu tôi, bất chấp mọi thứ.Tôi đang “nhìn” thấu vào bóng tối thăm thẳm vô cùng tận, trải ra tít tắp dưới mi mắt đang khépkín của mình. Dù đang nằm bất động trên sàn, tôi vẫn cảm thấy như thể mình đang ngồi ở vị trícao nhất; “bắt” lấy một ngôi sao trên bầu trời đêm với đôi chân đu đưa trong một khoảng không– đen, lạnh, và vô tận.Tôi nhìn đăm đắm lần cuối những ngón tay được bao bọc trong thứ ánh sáng lấp lánh và buôngthõng ra. Buông nhẹ mình, tôi rơi xuống, rồi sau đó bồng bềnh trôi, rồi lại rơi xuống lần nữa.Tôi chờ đợi để đáp xuống miền đất của cuộc đời mình.Lúc này tôi biết - như thể điều tôi từng biết khi còn là một cô bé con chiến đấu với giấc ngủ -rằng đằng sau lớp sương mờ ảo của đôi mắt khép kín là những sắc màu. Chúng trêu chọc tôi,thách tôi mở mắt và đánh mất giấc ngủ.Những ánh lóe lên màu đỏ, màu hổ phách, màu vàng, màu trắng làm bóng tối của tôi trở nênlốm đốm. Tôi không chịu mở mắt ra. Tôi chống chọi, ép hai mí nhắm chặt hơn để chặn đứngtừng hạt ánh sáng li ti, thứ đang cố tình tạo nên sự xao nhãng hòng đánh thức ta dậy, thứ báohiệu rằng còn có một sự sống, ở xa hơn bóng tối vô cùng tận kia.Nhưng không có sự sống nào trong tôi cả.Tôi không cảm thấy gì, từ nơi tôi đang nằm - ở dưới chân cầu thang. Lúc này, tim tôi đập nhanhhơn, nó giống như một võ sĩ đơn độc trên võ đài, vung chiếc găng đấm bốc màu đỏ lên trongkhông khí, rực rỡ khúc khải hoàn, quyết không đời nào bỏ cuộc. Trái tim - đó là phần duy nhấtthuộc về tôi mà tôi quan tâm, là phần duy nhất mà tối từng quan tâm. Nó chiến đấu khôngngừng, bơm mạnh dòng máu khắp trong thân thể tôi, để chữa lành, để thay thế những gì tôiđánh mất. Nhưng rồi nó lại đang rời bỏ tôi, nhanh chóng như lúc đến. Quanh tôi lại hình thànhmột đại dương sâu thẳm, với màu đen mênh mông vô tận nơi tôi rơi xuống.Hối hả, hối hả, hối hả. Chúng ta luôn hối hả. Không bao giờ có đủ thời gian, luôn luôn cố gắngtrên con đường của chúng ta tận đâu đâu. Lẽ ra phải rời khỏi đây năm phút trước. Lẽ ra bây giờđã phải có mặt ở đó. Chuông điện thoại reng lần nữa và tôi cảm nhận một sự trớ trêu đến mỉamai, rằng tôi không còn thời gian để trả lời điện thoại.Bây giờ, không phải lát nữa.Đáng lẽ tôi phải dành tất cả thời gian của cuộc đời này cho mỗi bước đi.Nhưng chúng ta cứ luôn hối hả. Tất cả đều hối hả, ngoại trừ trái tim tôi. Nó đang chậm lại. Tôikhông quan tâm cho lắm. Tôi áp bàn tay lên bụng mình. Nếu con tôi ra đi (tôi nghi ngờ điều đósẽ đến!), tôi sẽ đi theo đến tận nơi ấy.Trang 3/275 http://motsach.infoCảm Ơn Ký Ức Cecelia AhernNơi ấy ... là ở đâu? Là bất cứ nơi nào. Tôi gọi con bằng nó - một từ nghe đau đớn làm sao. Contôi còn quá nhỏ; nó sẽ trở thành người như thế nào, bé trai hay bé gái vẫn còn là một câu hỏi.Nhưng ở nơi ấy, nơi sẽ đến, tôi sẽ là người mẹ tốt.Ở nơi ấy, không phải đây.Tôi sẽ nói với nó:Mẹ xin lỗi, bé con, mẹ xin lỗi đã hủy hoại cơ hội của con, cơ hội của mẹ - cơ hội của chúng tađể có một cuộc sống cùng với nhau. Nhưng hãy nhắm mắt lại và nhìn thấu vào trong bóng tốilúc này, giống như mẹ đang làm, và chúng ta sẽ lại tìm thấy con đường để đến với nhau.Có một tiếng động trong phòng. Và tôi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó.Trời ơi, Joyce, trời ơi. Con nghe bố nói không, con? Trời ơi. Trời ơi ... Ồ không, lạy chúa lònglành, không thể là Joyce của tôi được, xin đừng mang Joyce của tôi đi. Nắm chặt tay bố, con.Bố đang ở đây. Bố đang ở đây!.Tôi không muốn nắm chặt, tôi cảm nhận rõ rệt như đang nói với bố như thế.Tôi nghe thấy tiếng của chính mình kêu rên, như một con thú đang đau đớn kêu rên. Tôi sốc.Tôi sợ. Tôi có một dự tính, tôi phải nói với bố. Tôi muốn ra đi, chỉ như thế tôi ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Cảm Ơn Ký Ức truyện của Cecelia Ahern tiểu thuyết nước ngoài tiểu thuyết tình yêu văn học lãng mạnTài liệu có liên quan:
-
180 trang 73 0 0
-
9 bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình
3 trang 70 0 0 -
106 trang 52 0 0
-
64 trang 51 0 0
-
108 trang 51 0 0
-
chúng ta thoát thai từ đâu - nxb thế giới
75 trang 48 0 0 -
344 trang 47 0 0
-
156 trang 46 0 0
-
2239 trang 46 0 0
-
4 trang 45 0 0
-
SỨ GIẢ CỦA THẦN CHẾT - Sidney Sheldon
169 trang 45 0 0 -
116 trang 45 0 0
-
nhõng nhẽo gặp đa tình: phần 1
249 trang 44 0 0 -
Thế giới phẳng trong cấu trúc phần cứng
532 trang 43 0 0 -
nhõng nhẽo gặp đa tình: phần 2
317 trang 43 0 0 -
119 trang 42 0 0
-
493 trang 41 0 0
-
nơi em quay về có tôi đứng đợi: phần 1
135 trang 40 0 0 -
178 trang 40 0 0
-
173 trang 40 0 0