Danh mục tài liệu

Cảm xúc kỳ lạ

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 115.55 KB      Lượt xem: 2      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ẩn nội dung Ngày hôm sau đi học thật là vui. Bạn bè vẫn không ngớt lời khen nhau về tối hôm qua. Nó vui lắm, nhưng sáng nay nó hơi mệt. Chắc tại tối quá thức khuya quá. Mà sáng nay nó cũng đã ăn uống gì đâu. Nó nhức đầu nhưng vẫn cố chịu đựng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cảm xúc kỳ lạ Cảm xúc kỳ lạ ---o0o---Ẩn nội dungNgày hôm sau đi học thật là vui. Bạn bè vẫn không ngớt lời khennhau về tối hôm qua. Nó vui lắm, nhưng sáng nay nó hơi mệt. Chắctại tối quá thức khuya quá. Mà sáng nay nó cũng đã ăn uống gì đâu.Nó nhức đầu nhưng vẫn cố chịu đựng. Nó ghét phải nhìn thấy cáibản mặt người khác lo lắng cho nó. Dù không bik có ai lo cho nókhông nữa. Tiểt đầu tiên, tiết Toán. Thầy giáo bước vào lớp. Vẫn cáidáng mập mập quen thuộc_ Các em lấy giấy ra làm bài 15’_ Thôi thầy ơi_ Lớp nó bắt đầu mè nheo, lần nào cũng thế_ Câu đầu tiên_ Thầy bắt đầu đọc, giả vờ không nghe thấy. Lớp nócuống cuồng xé giấy. Tiếng rẹt rẹt làm nó thấy khó chịu. Đề bài có 3câu. Hai câu đầu khá dễ đối với nó. Câu 3 dành cho học sinh giỏi nênhơi khó, nhưng câu này chỉ có 1 điểm nên nhiều đứa làm xong haicâu đầu đã bỏ bút nộp bài luôn. Nó nhăn nhó, nhìn khuôn mặt thấytội. Nó không có vấn đề gì với bài số 3 này. Sở dĩ nó khổ sở vậy là vìnó nhức đầu quá. Khó mà tập trung suy nghĩ được. Hoàng ngồi bêncạnh cũng đã làm xong từ lâu. Nhìn thấy nó khổ sở vậy, Hoàng thấyhơi nhoi nhói._Hết giờ, các em bỏ bút xuống. Lệ Mai và Dương đi thu bài cho thầy.Nó đứng dậy đi thu bài, thu đến bàn thứ tư bất chợt nó thấy trời đấtnhư tối sầm lại. Nó ngã khuỵu, ngất xỉu trước bao nhiêu con mắt lolắng của tụi bạn_ Lệ Mai, mày sao vậy?_ Tiếng Hoàng hét lên._ Một bạn đưa Mai xuống phòng y tế đi._ Thầy giáo chỉ đạo rấtnhanh, không một chút suy nghĩ. Có lẽ trường hợp học sinh khônglàm được bài rồi ngất xỉu với thầy là quá đỗi bình thường._ Để em. _Không cần để ai phân công, Hoàng nhanh chóng bế nó rồichạy vù ra khỏi lớp. Thân hình nhỏ bé của nó thì chả thành vấn đề sovới chiều cao 1m 67 của Hoàng._ Một bạn nữa đi kèm với bạn đi_ Em đi cho_ Huyền cất tiếng rồi chạy theo hai đứa nó._ Chà, hầu như năm nào cũng có trường hợp học sinh ngất xỉu thếnày. Chắc tại do áp lực bài khó đây mà._ Thầy chép miệng_Thưa thầy, Lệ Mai không thế đâu ạ. Bạn ấy ngất xỉu vì chưa ăn sángchứ không phải áp lực đâu._ Dương đột nhiên lên tiếng bênh vực_ Đúng đó thầy. Lệ Mai tuyệt đối không như vậy đâu._ Huy cũnghùa theo. Rồi sau đó là cả lớp._Để thầy xem bài của Lệ Mai xem sao. Mà nè, lớp mình những ai làmđược câu 3?_ Thầy chợt hỏi. Sau đó thì có đúng một người giơ tay.Tất nhiên đó là Dương rồi. Lớp phó học tập mà. Thầy bước về chỗbàn giáo viên, mở xấp bài ra tìm bài của nó. Thầy nhìn lướt qua haicâu đầu. Đáp số đúng. Câu thứ ba, thầy nhìn khá kĩ và lâu. Thầykhông tin vào mắt mình. Đáp số vẫn đúng. Nhưng bài toán được giảibằng cách mà chính thầy cũng không nghĩ ra._ Dương, em giải bài 3 như thế nào?_ Thầy nghiêm mặt, trên tránthầy xuất hiện những nếp nhăn_ Dạ em làm theo cách thông thường là........._ À, cái đó thì không sao. Lớp này, bạn Lệ Mai có một cách giải rấtngắn, rất hay và độc đáo. Vận dụng những kiến thức đã học rất tốt._Sau đó thầy viết lại bài đó cho cả lớp xem và ai cũng trầm trồ khen LệMai. Thầy mỉm cười hiền từ, lấy bút đỏ viết con 10 vào bài của nó rồithêm lời phê” Thầy thật sự ngạc nhiên về bài 3 đấy Lệ Mai”. Và tấtnhiên là chưa ai biết thầy phê cái gì.Ở phòng y tế, bác sĩ ở đó đang đỡ nó lên giường bệnh. Cô vội vànglàm những động tác sơ cứu đơn giản. Sau đó, nó từ từ tỉnh lại. Huyềnđang đỡ nó, nhìn sang phía Hoàng. Cô bé khẽ mỉm cười khi thấykhuôn mặt lo lắng của Hoàng và đôi tay vẫn nắm chặt tay nó.“ Tỉnh lại đi mà Mai. Mày đừng làm tao lo lắng thế chứ!” Những suynghĩ chợt thoáng qua trong đầu Hoàng. Lúc đó, Hoàng mới nhận ratay mình nắm chặt tay nó. Tim Hoàng đập nhanh, một cảm giác nhưcó luồng điện chạy qua người. Hoàng thật sự lo lắng cho nó. Một cảmgiác thật kì lạ mà Hoàng chưa hề có trước đó. Đây là cái gì đây?_ Cô bé tỉnh rồi hả?_ Tiếng của bác sĩ vang lên_ ......... Đây là đâu?_ Nó ngơ ngác hỏi, Hoàng và Huyền cũng vuimừng ra mặt_ Mày đang ở phòng y tế. Lúc nãy mày ngất xỉu làm lớp lo quá. Giờthì không sao rồi_ Huyền vui đến phát khóc._ Uhm. Cảm ơn tụi mày nhe..... ơ_ Nó vội giật tay lại, Hoàng cũnghiểu ý, thả tay nó ra nhưng ngay lúc này đây, tim cậu bạn vẫn đậpnhanh_ Cô bé tên gì để chị ghi vô sổ nè?_ Bác sĩ lại mỉm cười, có lẽ vì thấyphản ứng của nó với Hoàng_ Dạ, Lệ Mai lớp 10A2 ạ_ Đầu nó vẫn còn đau như búa bổ, nặng trịch_ Cô bé cứ nằm đây nghỉ ngơi nhé! Còn hai em thì về lớp được rồiđó_ Bác sĩ nói với nó rồi quay sang hai đứa kia._ Vậy tụi tao về nhé!_ Huyền lên tiếng_ Nằm nghỉ cho khoẻ nhanh nha!_ Hoàng có vẻ hơi luyến tiếc khiphải đứng dậy ra về. Lúc Hoàng và Huyền đi hẳn, bác sĩ trò truyệnvới nó_ Cô bé là Lệ Mai hả?_ Dạ vâng ạ_ Nó có vẻ khép nép_ Cô bé không cần phải sợ gì đâu. Chị cũng chỉ hơn tụi em có vài tuổithôi. Gọi chị cho thân mật. _ Bác sĩ lại mỉm cười_ Chị tên gì ạ?_ Nó cũng cười thật tươi hết sức có thể với cái mặtnhăn nhó để đáp lại_ Chị là Diệp. Phụ trách phòng y tế cho học sinh._ Dạ em nhớ rồi._ Anh chàng lúc nãy tên gì đó?_ Chị ấy có vẻ úp mở_ Dạ Hoàng ạ. Cậu ấy ngồi cạnh em_ Nó thích em hả?_ Lúc này, chị ấy cười thật tinh nghịch và trẻ con_ Ơ, em đâu có biết gì đâu_ Nó lại đỏ mặt rồi_ Đừng ngại. Chị cũng đã từng ở tuổi các em nên biết mà. Vả lại chịcòn hay tiếp xúc với học sinh nên hiểu tâm lý lắm. Cũng có nhiều bạnđến tâm sự với chị nữa. Nhưng em và cái cậu Hoàng đó thật đặc biệtđấy_ Chị.....Thật sự là em đâu có gì đâu_ Nó chối bay chối biến_ Uh. Có thể là em thì không . Nhưng mà cái cách cậu ấy bế em vôđây rất nhẹ nhàng, lại còn nắm tay em thật chặt nữa. Điều này làmchị ngạc nhiên đấy_ Hì. Tụi em chỉ là bạn thôi mà._ Tạm thời thôi. Mà em ngủ đi, lát tỉnh dậy là khỏ ngay ấy mà. Mộtviên aspirin nhé!_ Chị ấy chìa viên thuốc và ly nước cho nó._ Dạ em cám ơn_ Nó đỡ lấy cái ly, uống một hơi rồi từ từ đặt mìnhxuống.Về lớp, Hoàng và Huyền bị bọn trong lớp tra khảo ghê quá. NhưngHoàng thì chỉ ngồi cười mà không nói. ...