Danh mục tài liệu

Cây Cầu Tuổi Dại

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 157.09 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cơm nước xong, thì không khí nhộn nhịp ban đầu bắt đầu hạ xuống. Nắng tháng ba chụp lên trên mấy tấm tăng cũ, làm bốc lên một mùi ngai ngái pha lẫn đất sét, thuốc súng và nước tiểu. Viên sĩ quan an ninh thấy chúng tôi có vẻ lờ đờ bèn đề nghị: - Hay chúng ta ra cầu chơi đi. Đằng nào cũng phải chờ đến bốn giờ chiều mới có xe lên đón. Tôi đưa mắt hỏi ý kiến mấy em học sinh. Chúng nó lạnh nhạt, lờ lững. Viên sĩ quan tìm cái gì hấp...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cây Cầu Tuổi Dạivietmessenger.com Nguyễn Mộng Giác Cây Cầu Tuổi DạiCơm nước xong, thì không khí nhộn nhịp ban đầu bắt đầu hạ xuống. Nắng tháng ba chụplên trên mấy tấm tăng cũ, làm bốc lên một mùi ngai ngái pha lẫn đất sét, thuốc súng và nướctiểu. Viên sĩ quan an ninh thấy chúng tôi có vẻ lờ đờ bèn đề nghị:- Hay chúng ta ra cầu chơi đi. Đằng nào cũng phải chờ đến bốn giờ chiều mới có xe lênđón.Tôi đưa mắt hỏi ý kiến mấy em học sinh. Chúng nó lạnh nhạt, lờ lững. Viên sĩ quan tìm cáigì hấp dẫn hơn:- Ra ngoài bờ sông tôi cho các cậu bắn cá.Cả bọn học trò đang ngồi bơ thờ trên bãi cỏ, vùng choàng dậy. Như một phép lạ. Chúngchạy ùa lại vây quanh ông đại úy. Viên sĩ quan gọi người lính đứng ở gần cửa hầm:- Thảng, đem cái M.60 ra cầu đi.Bọn học trò bỏ chúng tôi chạy theo anh Thảng. Một cậu không thể chịu đựng được bộ đichậm chạp của người lính, đề nghị vát súng thay cho anh ta. Thảng chỉ chờ có thế, nhưngcứ giả vờ quay lại phía đại úy tỏ vẽ phân trần. Viên sĩ quan hỏi lấy lệ:- Đã khóa an toàn chưa?- Dạ rồi, đại úy.- Đi nhanh ra đó tìm chỗ đặt súng đi.- Bảo thằng Lý xách thùng đạn ra. Cẩn thận nghe không. Cho các em nó bắn chỗ nước xoáycó nhiều cá.- Thưa chỗ mương hay chỗ khúc quành, đại úy?- Chỗ hôm trước đó.Người lính lo chạy đi làm nhiệm vụ. Chỉ còn có tôi với viên sĩ quan lửng thửng đi sau. Ông tatrầm ngâm, ít nói. Suốt buổi sáng ngồi gần bên đại úy để xem các em học sinh trình diễn vănnghệ dã chiến cho các chiến sĩ tiền đồn, chỉ có thiếu tá tiểu đoàn trưởng là bặt thiệp maumắn. Còn đại úy thì chỉ chống tay vào má mặt nghiêm nghị suốt buổi. Gặp vài tiết mục vui,ông ta quay sang phía tôi, khẽ gật đầu tỏ dấu cảm ơn. Tôi cố gắng giải thích cho ông ta hiểuvì vội quá, các em không có thời giờ dượt nhiều. Nếu có điều gì sơ suất, xin quí vị niệm tìnhtha thứ. Tôi đã nói như vậy trước khi các em ra trình diễn, và tôi cứ nhắc đi nhắc lại cái ý ấymỗi lần đại úy quay nhìn tôi mỉm cười. Ông ta pha bình thẳng thắn, không kiểu cách:- Đã đành không bằng mấy ca sĩ nhà nghề nhưng các em nó còn giữ được sự hồn nhiên.Tôi cho sự cuống quýt, ngập ngừng cũng là nghệ thuật.Chính câu nói ấy đã khiến tự nhiên tôi có cảm tình với ông ta. Giữa hai chúng tôi, dườngnhư có một sợi dây ràng buộc nhau, mọi sự thông cảm mặc nhiên cho nên tuy chưa quenbiết, chúng tôi vẫn xưng hô anh tôi một cách thân mật. Chúng tôi không có nỗi khổ sở moióc tìm một câu nói kiểu cách hợp thời để làm vừa lòng người đối diện. Nếu thích, thì nói.Không thích, thì cứ yên lặng bước đi bên nhau, như lúc này. Viên sĩ quan đi quành để tránhmột vũng lầy. Tôi lười biếng lấy đà nhảy đại qua, một cách liều lĩnh. May mà tôi vượt quakhỏi. Gót giầy chỉ chạm nhẹ vào mép đất nhão.Đại úy nhận xét:- Anh nhà giáo mà cũng thể thao ra phết.Tôi cười, bịa đặt một lối giải thích:- Khi còn đi học, tôi là vô địch môn nhảy xa.Đại úy trả lời thong thả, trầm tĩnh đến nỗi tôi không thể biết ông ta nói thật hay nói bịa:- Tôi cũng vậy. Nhưng bị cho nhảy nhiều quá, bây giờ đâm chán. Chỉ thích ở một chỗ. Anhbiết tôi ở đây mấy năm không?Tôi không thể đoán được, cứ đáp đại:- Năm năm.Viên sĩ quan cười:- Không bao giờ trong đời lính một người lại ở lâu đến như vậy. Nhất là lính tác chiến. Quálắm là hai năm. Tôi ở đây hai năm bốn tháng hai mươi sáu ngày.- Anh tính từng ngày vậy, tức là đã sống trong chán nản. Tính kỹ xem còn bao lâu nữa thìhết nợ. Còn bao lâu nữa thì phủi tay mà đi. Sao anh không xin đổi đi?Viên đại úy nhìn tôi đăm đăm. Một lúc lâu, ông mới nói:- Nhiều lý do lắm. Có cái mù mờ, có cái rõ rệt. Có cái tưởng là rõ rệt, thật ra chỉ là mập mờđánh lận con đen. Có cái mập mờ không nói ra, nhưng tự mình biết đó là lý do chính đáng,quan trọng nhất.Tôi cười bông đùa:- Anh nói mà như làm thơ. Thứ thơ siêu thực, lập thể.Viên đại úy cũng cười theo:- Để tôi giải thích: Lý do rõ rệt mà giả dối ư? Nói nghe hách lắm. Tôi là người vô cùng cầnthiết ở đây. Mấy năm trước, không tiểu đoàn nào chịu nổi áp lực địch khi đóng ở đầu cầunày. Khi thì bị pháo thiệt hại nặng. Khi thì bị phục kích. Cho đến lúc tiểu đoàn chúng tôi đếnđây. Thiếu tá lo chuyện lớn, ngoài sáng. Tôi lo chuyện nhỏ , trong tối. Chúng tôi ăn rơ vớinhau. Lại rất hợp thủy thổ nên sư đoàn không cho chúng tôi đi đâu nữa hết. Mỗi lần chúngtôi khiếu nại, họ bảo: các anh đi là cây cầu sập. Do đó mới ở lâu như vậy. Những hai nămbốn tháng hai mươi bảy ngày.Tôi chữa:- Hai năm bốn tháng hai mươi sáu ngày.Viên đại úy nói, không cười:- Bây giờ sang ngày thứ hai mươi bảy rồi. Vì đã 12 giờ 15 trưa.Tôi bật cười, cho anh chàng sĩ quan này có một lối tếu tỉnh bơ hiếm có. Tôi hỏi tiếp:- Anh bảo lo chuyện nhỏ, trong tối. Chuyện gì vậy?- Đó là kế hoạch chống du kích của chúng tôi. Anh thấy đấy, vùng này là một vùng đồngbằng phì nhiêu, lại rất xa núi non. Thế mà du kích địch hoạt động mạnh không thể tả. Lý dochính là họ đã được dân chúng che giấu, tiếp tế ...

Tài liệu được xem nhiều: