Một ngày, một cô bé học trò thời công nghệ nhận được một lá thư hộc bàn và tha hồ mơ mộng… Nhỏ chạy ào vào lớp. Hớn ha hớn hở dù đang thở hổn hển vì vừa chạy rầm rập lên hai cái cái cầu thang dài ngoằng. - Dạo này có chuyện gì mà lúc nào cũng rạng rỡ thế? – Cô bạn sau lưng khều nhẹ. Nhỏ vừa thở dốc, vừa quay xuống huyên thuyên đủ chuyện. Nụ cười vẫn ngự trị trên gương mặt làm những vệt mồ hôi bết tóc cũng trở nên lấp lánh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chỉ có hộc bàn biết….Chỉ có hộc bàn biết…Một ngày, một cô bé học trò thời công nghệ nhận được một lá thư hộc bàn và thahồ mơ mộng…Nhỏ chạy ào vào lớp. Hớn ha hớn hở dù đang thở hổn hển vì vừa chạy rầm rập lênhai cái cái cầu thang dài ngoằng.- Dạo này có chuyện gì mà lúc nào cũng rạng rỡ thế? – Cô bạn sau lưng khều nhẹ.Nhỏ vừa thở dốc, vừa quay xuống huyên thuyên đủ chuyện. Nụ cười vẫn ngự trịtrên gương mặt làm những vệt mồ hôi bết tóc cũng trở nên lấp lánh.Thò tay vào hộc bàn và sờ nhẹ lên phía trên, nhỏ nhoẻn cười, gỡ mẩu giấy nhỏ rakhỏi mảnh băng keo 2 mặt đính trên trần hộc bàn rồi lén lút kẹp vào quyển sách vàđọc như chạm vào từng nét chữ.Nhỏ vốn là đứa hậu đậu, chuyên gia quên trước quên sau. Lần ấy khi trống trườngvừa đánh, nhỏ đã quơ hết tập vở vào cặp rồi phóng như bay về nhà. Đến tận tối,nhỏ mới phát hiện: túi đựng bút để quên trong hộc bàn mất rồi! Đó là chiếc túi hìnhchú thỏ xinh xinh, bên trong đựng đầy viết và… chiếc lắc tay may mắn có nhữngchiếc chuông be bé của nhỏ.Sáng sớm hôm sau, khi nhỏ vừa nhét quyển sách vào hộc bàn, cảm giác cồm cộmphía trong làm tim nhỏ như ngưng đập. Đưa tay vào, nhỏ giật thót mình và lấy ratừ trong ấy cái túi viết hình thỏ Metoo. Lật đật mở khóa kéo, chiếc lắc tay maymắn của nhỏ vẫn nằm gọn trong hộp viết.“Đừng đãng trí thế nữa nhé, cô bé!” – một dòng chữ được dán trên trần hộc bànhiện ra. Bắt đầu từ lúc ấy, nhỏ và “người kia” quen nhau.Nhỏ biết lớp của “người kia” là đàn anh 12, mà lại là lớp chuyên Văn mới cừ. Thảonào những lời lẽ qua thư rất trau chuốt và nét chữ cũng đẹp nữa. Anh í là ngườinghĩ ra chiêu dán thư vào trần hộc bàn để nếu có người ngoài nhìn vào cũng sẽkhông thấy được. Dù chưa từng biết mặt nhau, nhưng cái đầu óc ưa mơ mộng củanhỏ luôn vẽ ra một chàng trai kính cận, dáng cao cao và da trăng trắng đúng chất“yêu văn”. Những hình vẽ ấy theo nhỏ vào cả giấc mơ…- Hôm nay, anh buồn lắm bé à…Lần ấy, khi đọc dòng đầu tiên của mảnh giấy, tim nhỏ tự dưng thắt lại lạ lẫm. Anhấy vốn yêu văn học và mong được trở thành một thầy giáo dạy văn. Nhưng bố mẹanh thì không nghĩ rằng ước mơ ấy thực tế…- Anh không thích thương trường và kinh doanh! Anh phải làm sao đây?Những ngày cận kề kì thi tốt nghiệp cũng là lúc khối của nhỏ sắp nghỉ hè. “Giờ nàyanh có mệt lắm không?”. Xen vào những suy nghĩ lo lắng ấy của nhỏ là một ướcvọng, mong sẽ được gặp anh, và… biết đâu sẽ có một cái kết đẹp như phim…Rồi cái ngày ấy cũng đến, nhỏ đã nhìn thấy anh…Lớp 12 đã đến thật gần bên nhỏ. Ngày đầu tiên trở lại lớp học sau 3 tháng hè, nhỏkhông còn muốn ngồi vào chỗ cũ nữa. Đẩy nhỏ bạn bên cạnh vào, nhỏ nói gọn lỏn:- Năm mới, muốn ngồi chỗ mới!Nhỏ bạn không tỏ vẻ gì là bất hợp tác. Thậm chí, nó còn thích khi không phải ngồiở đầu bàn như trước.- Ủa! Cái gì trong hộc bàn vậy nè?Nhỏ thoáng sựng người, quay sang nhìn. Trên tay con bạn nhỏ là một phong thưmàu hồng phấn có cái mặt thỏ con to oành. Nhỏ nhanh tay chộp lấy, chực mở bungra trước bao nhiêu ánh mắt tò mò xung quanh…Nhỏ khựng lại. Một chút dư âm của những ngày cuối năm rủ rê nhau quay về trongtâm trí. Nhỏ im lặng nhét phong thư vào quyển sách dày.Chỉ còn lại một mình ở hành lang lớp học, nhỏ đứng lại ở ngay cái cửa sổ ấy, nhìnvào mặt bàn lấp lánh những tia nắng rọi vào và nhớ lại những hình ảnh khiến lòngchông chênh.Ngày hôm ấy, trời lất phất mưa, nhỏ lấp ló đứng trước cổng lớp buổi chiều để nhìnthấy “chàng hoàng tử” của mình một cách bí mật, không hẹn trước.Đúng vào vị trí nhỏ ngồi ban sáng là một anh chàng dáng thấp đậm, đen nhẻm vàlạc lõng trong cái khung cảnh rộn rã của lớp học. Tờ giấy có in hoa hồng anhthường viết thư cho nhỏ vẫn còn trên tay anh…Không giống như những gì mà nhỏ đã tưởng tượng và nghĩ ngợi. Không phải mộtchàng thư sinh với da trắng, dáng cao, kính cận… Nhỏ nghe lúc ấy có cảm giác hụthẫng chơi vơi! Giờ ra chơi, nhỏ thấy anh hí hoáy viết thư cho nhỏ, bỏ vào phongthư có hình chú thỏ con to oành. Ngày mai, anh biết là ngày lớp nhỏ liên hoan cuốinăm học và nhỏ sẽ nghỉ hè.Nhỏ dặn mình quên anh đi trong suốt 3 tháng hè, quên cả phong thư có hình chúthỏ con nữa. Giờ thì, sau 3 tháng hè, phong thư vẫn nằm ở đây khiến nhỏ thật bồihồi.Nhỏ nhẹ nhàng mở lá thư ra. Anh đã để lại số điện thoại, với hi vọng vẫn được chiasẻ cùng nhỏ. Vậy mà ngày ấy, ba tháng trước, nhỏ đã im lặng, đặt lá thư vào hộcbàn trở lại như chưa từng nhìn thấy hay đọc được. Và có lẽ anh đã không hề biết lído vì sao.Chỉ có hộc bàn là nơi nghe rõ nhất nhịp đập con tim của nhỏ. Nhỏ về nhà, một taybấm số máy anh để lại trong thư, một tay cầm chiếc lắc may mắn, hồi hộp nghechuông đổ.- A lô… – Một giọng nam trầm ấm vang lên… ...
Chỉ có hộc bàn biết….
Số trang: 6
Loại file: pdf
Dung lượng: 124.22 KB
Lượt xem: 9
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
giấc mơ tình yêu câu chuyện tình yêu thơ tình tiểu thuyết tình yêu tình yêu thầm kínTài liệu có liên quan:
-
4 trang 385 1 0
-
9 bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình
3 trang 70 0 0 -
64 trang 52 0 0
-
13 trang 51 0 0
-
4 trang 49 0 0
-
156 trang 47 0 0
-
7 trang 47 0 0
-
116 trang 47 0 0
-
SỨ GIẢ CỦA THẦN CHẾT - Sidney Sheldon
169 trang 46 0 0 -
nhõng nhẽo gặp đa tình: phần 2
317 trang 45 0 0