Cho Em Hạnh Phúc
Số trang: 81
Loại file: pdf
Dung lượng: 344.08 KB
Lượt xem: 13
Lượt tải: 0
Xem trước 9 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Ngồi trê xe, Mẫn An khẽ quay nhìn lại xuống đường, cò lẽ cô muốn nhìn lại cảnh thiên nhiên này một lần cuối trước khi chiếc xe chuyển bánh đưa cô đi về một nơi xa lạ (mà sẽ không có ngày trở lại). "SàiGòn"! Một cái tên không xa lạ với cô. Vâng! Bởi vì cách đây bốn năm cô đã từng có những ngày sống ở đó và và cũng như trên chiếc xe đdò này, lần đầu tiễn đưa cô đi đã có một người đứng dưới vẫy tay. "Mẫn An , con đi lên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cho Em Hạnh PhúcCho Em Hạnh Phúc Diệu Hạnh Cho Em Hạnh Phúc Tác giả: Diệu Hạnh Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 17-October-2012Trang 1/81 http://motsach.infoCho Em Hạnh Phúc Diệu Hạnh Chương 1 -Ngồi trê xe, Mẫn An khẽ quay nhìn lại xuống đường, cò lẽ cô muốn nhìn lại cảnh thiên nhiênnày một lần cuối trước khi chiếc xe chuyển bánh đưa cô đi về một nơi xa lạ (mà sẽ không cóngày trở lại).SàiGòn! Một cái tên không xa lạ với cô. Vâng! Bởi vì cách đây bốn năm cô đã từng có nhữngngày sống ở đó và và cũng như trên chiếc xe đdò này, lần đầu tiễn đưa cô đi đã có một ngườiđứng dưới vẫy tay.Mẫn An , con đi lên đó cố gắng thi cho đậu và học thành tài nhé!Đó là là lời của má căn dặn khi Mẫn An tròn mười tám tuổi.Còn hôm nay nàng ra đi mà không có một người thân nào đứng dưới tiễn đưa, có chăng lànhững kỷ vật cô mang bên người cùng âang những hồi ký thác:Từ bây giờ con hãy tự lo cho bản thân mình An ạ. Và cố gắng đi tìm cha mẹ ruột của mình.Hãy hy vọng và có niềm tin có ngày trùng phùng đó...Hy vọng! Liệu Mẫn An có nghĩ tới điều đó không? Mẫn An thở nhẹ và chiếc xe đò cũng từ từlăn bánh để lại sau lưng lớp bụi mịt mùng, cùng với những hàng cây hai bên đường cũng đangdần dần lùi khuất lại phía sau. Mẫn An nhắm mắt rồi cô cũng chìm vào giấc ngủ.Suốt đoạn đường dài hình như Mẫn An chỉ toàn là ngủ cho nên cô giật mình khi nghe nhữngâm thanh đang náo động chung quanh. Tiếng lóc cóc của những xe bán hủ tiếu, rồi tiếng raohàng lanh lảnh, tiếng chào mời rước khách của những anh chàng lơ xe ầm ỉ...Cô tỉnh ngủ hẳnvà lục tục nối đuôi sau các vị hành khách xuống xe. Mẫn An nhìn lại cô là vị khách cuối cùng...− Bánh mì...bánh mì đây mua không cô?Hai , ba cậu bbé mang hai ba túi bánh mì đến sát bên cô, cô vội lên tiếng:− Chị không mua bánh mì đâu bé...Ơ...Ơ...cái đồng hồ của tôi...Mẫn An vừa la vừa chạx thêm vài bước để lưọm lại chiếc đồng hồ. Liếc mấy cây kim rồi Mẫn Anthở dài rồi cho vào túi. Chiếc đồng hồ củ kỹ cũng không được tha mạng...Nhưng cũng nhờ trịgiá cũ này mà cô mới kịp nhặt lại.Bàn tay chạm vào túi xách. Mẫn An giật bắn người khi phát hiện chiếc túi du lịch đựng quàn áobị rạch một đường dài, và chiếc ví nhỏ đựng tiền đã theo đường rọc đó mà ra đi. Số tiền ít ỏi màcô có được, bây giờ cô phải làm sao? An tự trách bản thân mình quá ơ giờ không cẩn trọng,đứng lớ ngớ một lúc, cuối cùng cô cũng đằnh đi bộ.Trời nắng chang chang, vừa đói, vừa khát, vừa mệt, mồ hôi nhễ nhại cô ngồi xuống bên đường.Một chiếc xe máy chạy sát ngay chỗ cô và và như tình cờ chiếc xe dừng lại, cô gái chống chânnhư chờ đợi...Trong tích tắc, đôi mắt Mẫn An vụt sáng cô kêu rối rít:Trang 2/81 http://motsach.infoCho Em Hạnh Phúc Diệu Hạnh− Chị...chị ơi. Có phải chị là Kiều Tiên?Cô gái mặc áo đỏ và chiếc quần tây ống banh đen đang chống chân trên xe ngạc nhiên quay lại,cô gỡ cặp kiếng ra cài lên tóc rồi ngơ ngác:− Cô kêu tôi? Hình như tôi và cô chưa hề quên nhau...Nhưng sao cô lại biết tên tôi?Mẫn An vừa bực vừa buồn vì cô gái nọ quá vô tình trông khi với An chỉ một lần mà nàng vẫnnhớ. Nhưng hiện giờ nàng như đang trong cơn buồn ngủ mà gặp chiếu manh vậy? Mẫn Annhanh nhẩu:− Chị quên tôi cũng đúng vì lâu quá rồi...chị có nhớ cái lần chị bị giật chiếc lắc trên đườngNguyễn Trãi không?Kiều Tiên ơ hờ:− Ồ...xin lỗi! Cô đừng trách tôi nhé! Đã mấy năm nay rồi làm sao tôi nhớ nỗi gương mặt mà tôichỉ tình cở gặp gỡ...Kiều Tiên lại cười nói tiếp:− Song tôi vô cùng thán phục trí nhớ của cô. Quả là cô nhơ rất giỏi...riêng tôi chẳng tài nào nhớđâu. À...mà cô đi đâu trong điệu bộ thảm sầu, thảm nảo vậy An phân vân có nên nói không?Sau một giây đắn đo An phân trần:− Thú thật với... tôi ở quê vừa mới lên tới nhưng không may bị rọc giỏ xách mất hết cả tiền bạcrồi.Kiều Tiên cười sảng khoái:− Thì ra cô vừa bị giật đồ?...sao hôm nay cô không giao đấu.Tuy phát bực trước lời lẽ vừa như thật, vừa như chế nạo của Kiều Tiên. Mẫn An vẫn trầm tĩnh:− Tiêc là lúc đó trên xe tôi đã ngủ gật...nếu không bọn gặc đó dễ ggì qua mắt tôi.Kiều Tiên lại cười. Làm như cô ta thích cười, hay sự việc này đáng để cười vậy. An nhìn Tiên vànghĩ vậy. Còn Kiều Tiên cười xong liền nói:− Không qua mắt cô nhưng cô hoa lên phải không? Đùa chút! Cô đi đâu? Lên đây vậy? À, màcô tên là gì tôi quên mất rồi nhỉ?− Rõ là vô tâm vô tình - An lầm bầm, song vẫn giữ sự tế nhị:− Tôi tên Mẫn An! Kiều Tiên này! Thú thật là tôi mất hết tền bạc rồi...Giờ có thể làm ơn cho tôimượn một ít không? Tôi hứa sẽ trả lại cho chị.Nói rồi Mẫn An lại đỏ mặt, không biết Kiều Tiên có đồng ý không? Vả lại biết chừng nào cô trả?Và trả bằng cách nào?Kiều Tiên giơ tay khẽ nhìn vào chiếc đồng hồ. Mẫn An cũng nhìn theo và xuýt xoa chiếc đồnghồ quá đẹp và cực kỳ sang...chả bù chiếc đồng hồ thế kỷ của cô mà lúc nãy cũng bị gật nữachứ.Trang 3/81 http://motsach.infoCho Em Hạnh Phúc Diệu HạnhTiên lấy chiếc bóp mang trên vai xuống xuống vừa mở ngăn kéo vừa nói:Đúng ra tôi sẽ cho cô đi quá giang một đoạn, nhưng kẹt trể giờ rồi, mà tôi đang gấp lắm...cònchuyện tiền bạc không có vấn đề gì đâu. Đây cô cầm lấy! Coi như tôi trả ơn cho cô năm nọ.Không cần kiếm tôi để trả lại đâu. Thôi, tôi đi nha!Mẫn An chưa kịp nói gì chiếc xe đã đề máy vụt đi. Cô bỗng phản ứng:− Kiều Tiên...chị đeo nhiều nữ trang coi chừng! Cẩn thận đấy!Không biết Kiều Tiên có kịp nghe hay không? Nhưng Mẫn An thì l ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cho Em Hạnh PhúcCho Em Hạnh Phúc Diệu Hạnh Cho Em Hạnh Phúc Tác giả: Diệu Hạnh Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 17-October-2012Trang 1/81 http://motsach.infoCho Em Hạnh Phúc Diệu Hạnh Chương 1 -Ngồi trê xe, Mẫn An khẽ quay nhìn lại xuống đường, cò lẽ cô muốn nhìn lại cảnh thiên nhiênnày một lần cuối trước khi chiếc xe chuyển bánh đưa cô đi về một nơi xa lạ (mà sẽ không cóngày trở lại).SàiGòn! Một cái tên không xa lạ với cô. Vâng! Bởi vì cách đây bốn năm cô đã từng có nhữngngày sống ở đó và và cũng như trên chiếc xe đdò này, lần đầu tiễn đưa cô đi đã có một ngườiđứng dưới vẫy tay.Mẫn An , con đi lên đó cố gắng thi cho đậu và học thành tài nhé!Đó là là lời của má căn dặn khi Mẫn An tròn mười tám tuổi.Còn hôm nay nàng ra đi mà không có một người thân nào đứng dưới tiễn đưa, có chăng lànhững kỷ vật cô mang bên người cùng âang những hồi ký thác:Từ bây giờ con hãy tự lo cho bản thân mình An ạ. Và cố gắng đi tìm cha mẹ ruột của mình.Hãy hy vọng và có niềm tin có ngày trùng phùng đó...Hy vọng! Liệu Mẫn An có nghĩ tới điều đó không? Mẫn An thở nhẹ và chiếc xe đò cũng từ từlăn bánh để lại sau lưng lớp bụi mịt mùng, cùng với những hàng cây hai bên đường cũng đangdần dần lùi khuất lại phía sau. Mẫn An nhắm mắt rồi cô cũng chìm vào giấc ngủ.Suốt đoạn đường dài hình như Mẫn An chỉ toàn là ngủ cho nên cô giật mình khi nghe nhữngâm thanh đang náo động chung quanh. Tiếng lóc cóc của những xe bán hủ tiếu, rồi tiếng raohàng lanh lảnh, tiếng chào mời rước khách của những anh chàng lơ xe ầm ỉ...Cô tỉnh ngủ hẳnvà lục tục nối đuôi sau các vị hành khách xuống xe. Mẫn An nhìn lại cô là vị khách cuối cùng...− Bánh mì...bánh mì đây mua không cô?Hai , ba cậu bbé mang hai ba túi bánh mì đến sát bên cô, cô vội lên tiếng:− Chị không mua bánh mì đâu bé...Ơ...Ơ...cái đồng hồ của tôi...Mẫn An vừa la vừa chạx thêm vài bước để lưọm lại chiếc đồng hồ. Liếc mấy cây kim rồi Mẫn Anthở dài rồi cho vào túi. Chiếc đồng hồ củ kỹ cũng không được tha mạng...Nhưng cũng nhờ trịgiá cũ này mà cô mới kịp nhặt lại.Bàn tay chạm vào túi xách. Mẫn An giật bắn người khi phát hiện chiếc túi du lịch đựng quàn áobị rạch một đường dài, và chiếc ví nhỏ đựng tiền đã theo đường rọc đó mà ra đi. Số tiền ít ỏi màcô có được, bây giờ cô phải làm sao? An tự trách bản thân mình quá ơ giờ không cẩn trọng,đứng lớ ngớ một lúc, cuối cùng cô cũng đằnh đi bộ.Trời nắng chang chang, vừa đói, vừa khát, vừa mệt, mồ hôi nhễ nhại cô ngồi xuống bên đường.Một chiếc xe máy chạy sát ngay chỗ cô và và như tình cờ chiếc xe dừng lại, cô gái chống chânnhư chờ đợi...Trong tích tắc, đôi mắt Mẫn An vụt sáng cô kêu rối rít:Trang 2/81 http://motsach.infoCho Em Hạnh Phúc Diệu Hạnh− Chị...chị ơi. Có phải chị là Kiều Tiên?Cô gái mặc áo đỏ và chiếc quần tây ống banh đen đang chống chân trên xe ngạc nhiên quay lại,cô gỡ cặp kiếng ra cài lên tóc rồi ngơ ngác:− Cô kêu tôi? Hình như tôi và cô chưa hề quên nhau...Nhưng sao cô lại biết tên tôi?Mẫn An vừa bực vừa buồn vì cô gái nọ quá vô tình trông khi với An chỉ một lần mà nàng vẫnnhớ. Nhưng hiện giờ nàng như đang trong cơn buồn ngủ mà gặp chiếu manh vậy? Mẫn Annhanh nhẩu:− Chị quên tôi cũng đúng vì lâu quá rồi...chị có nhớ cái lần chị bị giật chiếc lắc trên đườngNguyễn Trãi không?Kiều Tiên ơ hờ:− Ồ...xin lỗi! Cô đừng trách tôi nhé! Đã mấy năm nay rồi làm sao tôi nhớ nỗi gương mặt mà tôichỉ tình cở gặp gỡ...Kiều Tiên lại cười nói tiếp:− Song tôi vô cùng thán phục trí nhớ của cô. Quả là cô nhơ rất giỏi...riêng tôi chẳng tài nào nhớđâu. À...mà cô đi đâu trong điệu bộ thảm sầu, thảm nảo vậy An phân vân có nên nói không?Sau một giây đắn đo An phân trần:− Thú thật với... tôi ở quê vừa mới lên tới nhưng không may bị rọc giỏ xách mất hết cả tiền bạcrồi.Kiều Tiên cười sảng khoái:− Thì ra cô vừa bị giật đồ?...sao hôm nay cô không giao đấu.Tuy phát bực trước lời lẽ vừa như thật, vừa như chế nạo của Kiều Tiên. Mẫn An vẫn trầm tĩnh:− Tiêc là lúc đó trên xe tôi đã ngủ gật...nếu không bọn gặc đó dễ ggì qua mắt tôi.Kiều Tiên lại cười. Làm như cô ta thích cười, hay sự việc này đáng để cười vậy. An nhìn Tiên vànghĩ vậy. Còn Kiều Tiên cười xong liền nói:− Không qua mắt cô nhưng cô hoa lên phải không? Đùa chút! Cô đi đâu? Lên đây vậy? À, màcô tên là gì tôi quên mất rồi nhỉ?− Rõ là vô tâm vô tình - An lầm bầm, song vẫn giữ sự tế nhị:− Tôi tên Mẫn An! Kiều Tiên này! Thú thật là tôi mất hết tền bạc rồi...Giờ có thể làm ơn cho tôimượn một ít không? Tôi hứa sẽ trả lại cho chị.Nói rồi Mẫn An lại đỏ mặt, không biết Kiều Tiên có đồng ý không? Vả lại biết chừng nào cô trả?Và trả bằng cách nào?Kiều Tiên giơ tay khẽ nhìn vào chiếc đồng hồ. Mẫn An cũng nhìn theo và xuýt xoa chiếc đồnghồ quá đẹp và cực kỳ sang...chả bù chiếc đồng hồ thế kỷ của cô mà lúc nãy cũng bị gật nữachứ.Trang 3/81 http://motsach.infoCho Em Hạnh Phúc Diệu HạnhTiên lấy chiếc bóp mang trên vai xuống xuống vừa mở ngăn kéo vừa nói:Đúng ra tôi sẽ cho cô đi quá giang một đoạn, nhưng kẹt trể giờ rồi, mà tôi đang gấp lắm...cònchuyện tiền bạc không có vấn đề gì đâu. Đây cô cầm lấy! Coi như tôi trả ơn cho cô năm nọ.Không cần kiếm tôi để trả lại đâu. Thôi, tôi đi nha!Mẫn An chưa kịp nói gì chiếc xe đã đề máy vụt đi. Cô bỗng phản ứng:− Kiều Tiên...chị đeo nhiều nữ trang coi chừng! Cẩn thận đấy!Không biết Kiều Tiên có kịp nghe hay không? Nhưng Mẫn An thì l ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Cho Em Hạnh Phúc Diệu Hạnh tiểu thuyết Việt Nam tiểu thuyết lãng mạn tác giả Việt Nam thể loại tiểu thuyếtTài liệu có liên quan:
-
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 1
161 trang 447 13 0 -
6 trang 269 0 0
-
totto-chan bên cửa sổ: phần 2 - nxb văn học
54 trang 117 0 0 -
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 2
103 trang 80 6 0 -
Tiểu thuyết Chuyện tình mùa tạp kỹ của Lê Anh Hoài nhìn từ lí thuyết trò chơi
11 trang 60 1 0 -
Luận án Tiến sĩ Văn học: Văn hóa tâm linh trong tiểu thuyết Việt Nam đương đại
182 trang 49 0 0 -
156 trang 47 0 0
-
178 trang 45 0 0
-
108 trang 42 0 0
-
Hài hước, trào tiếu, sân khấu hóa - một khuynh hướng tiểu thuyết gần đây
7 trang 42 0 0