Cổ tích về sự chia xa
Số trang: 8
Loại file: pdf
Dung lượng: 155.81 KB
Lượt xem: 12
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Ở một miền xa xôi nào đó rất khó tìm và ít ai biết đến, có hai người bạn chơi thân với nhau. Một người có tên là Tạm Biệt, người kia có tên là Vĩnh Biệt. Họ là một đôi thân lắm, lúc nào cũng có nhau. Hồi còn nhỏ, khi Tạm Biệt hãy còn bé xí xí, loắt choắt chập chững vào lớp Một, cô giáo xếp Tạm Biệt ngồi kế bạn Vĩnh Biệt. Từ lúc đó hai đứa là đôi bạn thân của nhau.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cổ tích về sự chia xa Cổ tích về sự chia xa Hạnh Nguyễn- Viết tặng bạn tôi - một đường thẳng song song -Ở một miền xa xôi nào đó rất khó tìm và ít ai biếtđến, có hai người bạn chơi thân với nhau. Một ngườicó tên là Tạm Biệt, người kia có tên là Vĩnh Biệt. Họlà một đôi thân lắm, lúc nào cũng có nhau.Hồi còn nhỏ, khi Tạm Biệt hãy còn bé xí xí, loắtchoắt chập chững vào lớp Một, cô giáo xếp Tạm Biệtngồi kế bạn Vĩnh Biệt. Từ lúc đó hai đứa là đôi bạnthân của nhau.Tạm Biệt và Vĩnh Biệt là hai đứa trẻ hiếu động lắm,lúc nào cũng leo trèo nhảy nhót, nghịch cái này cáikia. Có lần vào năm học lớp Năm, cả hai tập tànhchạy xe đạp. Lúc đó, Tạm Biệt bị ngã hoài hoàinhưng cuối cùng cũng làm chủ được chiếc xe vàdông thẳng ra bãi cỏ sau nhà rồi đạp lòng vòng khắpnơi trong sự ganh tỵ của Vĩnh Biệt. Sao mà hổngganh tỵ được chớ, hai đứa cùng bằng tuổi, cùng tậpmột lượt như nhau mà nó được, mình hổng được, tứclắm chứ bộ. Sau hôm ấy, Vĩnh Biệt cố gắng tập chạyxe đạp cho bằng được, ban đầu thì không dám chạymột mình nên nhờ Tạm Biệt giúp. Rõ ràng là TạmBiệt vẫn còn vịn sau yên xe cho Vĩnh Biệt chạy thếmà hổng biết sao Vĩnh Biệt bị ngã. Cú ngã ấy làmTạm Biệt nhớ hoài, nhớ hoài luôn.Khi Vĩnh Biệt ngã, toàn thân Vĩnh Biệt nằm xuốngđất còn đầu gối thì xướt vaò cục đá và chảy máu.Đáng lẽ ra chảy một chút là hết, nhưng đằng nàymáu cứ chảy hoài chảy mãi. Mặt của Tạm Biệt xanhlè lè, mặt của Vĩnh Biệt lúc ấy thì trắng bợt lại. Haiđứa sợ quá chừng chừng luôn.Từ sau bữa đó, mẹ của Vĩnh Biệt trách Tạm Biệt hoàihà. Ban đầu là mắng vì để Vĩnh Biệt ngã, riết rồihổng biết sao mà thành ra hổng ưa Tạm Biệt, lâudần ngăn cấm hai đứa trẻ chơi chung với nhau luôn.Mà Tạm Biệt thấy mình đâu có lỗi gì lớn lao ngoàichuyện “hổng may” để Vĩnh Biệt té đâu chớ. Hổngmay chớ bộ Tạm Biệt muốn đâu. Thấy bạn đau, TạmBiệt cũng xót xa lắm mờ. Thế mới tội nghiệp cho hainhóc nhỏ làm sao! Nào tới giờ vẫn đang thân thiết,ngã có một xí xí thành ra không được chơi chung. Màngộ, hễ cái gì mà bị cấm là người ta lại hay… lénlàm. Càng cấm hông cho hai đứa chơi chung thìchúng càng len lén chơi với nhau. Mà cấm sao đượckhi hai đứa chung lớp nè, ngồi chung bàn nè, họcchung trường nè, cùng chung đường về nữa chớ!Càng lúc chúng càng thân hơn nữa kìa.Gia đình vẫn hỏng cho Vĩnh Biệt và Tạm Biệt chơi vớinhau, nói rằng bạn mình để cho mình bị ngã chảymáu là bạn không có tốt đâu. Vĩnh Biệt nghe thếbuồn lòng ghê gớm, thương Tạm Biệt gì đâu. Nghĩmình trong nhà nhỏ nhất nên cũng chẳng dám thanhminh hay giải thích gì hết trơn. Vĩnh Biệt ghi trongNhật kí lớp 5 của ngày cuối cùng đi học rằng: :(Mình là đứa trẻ hèn nhát khi không dám bênh vựcTạm Biệt trước mặt mẹ mình. (Mà sau này ngheVĩnh Biệt nói Tạm Biệt mới biết chớ cuốn nhật kí lớpcô chủ nhiệm giữ nên chẳng nhóc nào xem được lờicuối của mình hết trơn!).Mùa hè năm chuẩn bị lên cấp II, hai đứa vẫn còn lenlén đi chơi chung. Cả hai đứa đều nghĩ, lên cấp 2 thếnào chúng ta cũng học chung nữa cho coi! Mà vậy thìthích thật! Ấy nhưng, tới ngày khai giảng cả hai ngẩnngơ buồn khi học khác lớp nhau. Ừ thì khác lớp cũngchẳng sao, thế mà còn khác buổi nữa chứ! Chán ghê!Hai nhóc, mỗi nhóc mỗi lớp, có bạn bè riêng. Cả haiít có cơ hội gặp nhau, ít nói chuyện luôn chớ nói chilà đi chơi chung. Nhưng mà hai đứa cứ tiếp tục giữliên hệ với nhau bằng những lần lén mẹ Vĩnh Biệt leoqua sân thưọng nhà của nhau để chuyện trò thâuđêm. Cứ vậy, nhưng rồi có mấy lần, hổng biết saomà Tạm Biệt thấy Vĩnh Biệt là lạ, thấy Vĩnh Biệt nhưcàng ngày càng ốm đi và yếu ớt làm sao ấy. Rồi,Vĩnh Biệt nói Vĩnh Biệt bị bệnh. Biết là bị bệnh đấynhưng bệnh gì thì Tạm Biệt còn nhỏ quá nên khônghiểu. Một hôm, cuối năm cấp 2, Vĩnh Biệt nói vớiTạm Biệt là sẽ đi xa lắm để chữa bệnh. Khi ấy TạmBiệt mới biết là Vĩnh Biệt bệnh, khó chữa lắm. (Chỉbiết vậy thôi à, chớ cũng hổng biết bệnh gì, vô tâmthấy sợ luôn!)Hai đứa nhỏ bây giờ thì nhìn nhau mà khóc, kế bênnhà nhau nè, giờ dọn đi đâu không chịu nói chínhxác để người ta viết thư. Cứ úp úp mở mở, cứ bảo làxa lắm. Xa lắm là chỗ nào, để người ta biết với chứ,sao không nói rõ ra cho rồi! Tạm Biệt vừa khóc vừatrách, còn Vĩnh Biệt cũng khóc rấm rứt. Mà chẳng lẽngồi khóc hoài, Vĩnh Biệt hứa sẽ luôn viết thư choTạm Biệt, hay khi nào rảnh thì sẽ về thăm. Tạm Biệtcũng nín khóc và bằng lòng vơí lời hứa như thế.Ngày Vĩnh Biệt đi, Tạm Biệt không có nói lời nào hết.Mẹ Vĩnh Biệt đứng kế bên mà, thử nói mà xem, bịliếc một cái là tự ái khóc liền cho coi. Vậy là đànhngậm ngùi tựa cửa mà tiễn bạn của mình (Sao màthương hai đứa tụi nó quá đi!).Thời gian trôi mải miết, thời gian lớn dần bằng nhữngtấm thiệp hằng năm Vĩnh Biệt vẫn gửi. Bọn trẻ vẫnlà bạn sau từng đó thời gian, dù rằng hai đứa cáchnhau xa lắc xa lơ à, dù rằng lớn lên hết rồi, nếu giờmà gặp nhau chưa chắc có còn nói chuyện đượcnhiều với nhau như hồi… con nít hông nữa. Vậy đó,nhưng mà bảo đảm là đứa này vẫn nhớ đứa kia,trong đứa này có đưa ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cổ tích về sự chia xa Cổ tích về sự chia xa Hạnh Nguyễn- Viết tặng bạn tôi - một đường thẳng song song -Ở một miền xa xôi nào đó rất khó tìm và ít ai biếtđến, có hai người bạn chơi thân với nhau. Một ngườicó tên là Tạm Biệt, người kia có tên là Vĩnh Biệt. Họlà một đôi thân lắm, lúc nào cũng có nhau.Hồi còn nhỏ, khi Tạm Biệt hãy còn bé xí xí, loắtchoắt chập chững vào lớp Một, cô giáo xếp Tạm Biệtngồi kế bạn Vĩnh Biệt. Từ lúc đó hai đứa là đôi bạnthân của nhau.Tạm Biệt và Vĩnh Biệt là hai đứa trẻ hiếu động lắm,lúc nào cũng leo trèo nhảy nhót, nghịch cái này cáikia. Có lần vào năm học lớp Năm, cả hai tập tànhchạy xe đạp. Lúc đó, Tạm Biệt bị ngã hoài hoàinhưng cuối cùng cũng làm chủ được chiếc xe vàdông thẳng ra bãi cỏ sau nhà rồi đạp lòng vòng khắpnơi trong sự ganh tỵ của Vĩnh Biệt. Sao mà hổngganh tỵ được chớ, hai đứa cùng bằng tuổi, cùng tậpmột lượt như nhau mà nó được, mình hổng được, tứclắm chứ bộ. Sau hôm ấy, Vĩnh Biệt cố gắng tập chạyxe đạp cho bằng được, ban đầu thì không dám chạymột mình nên nhờ Tạm Biệt giúp. Rõ ràng là TạmBiệt vẫn còn vịn sau yên xe cho Vĩnh Biệt chạy thếmà hổng biết sao Vĩnh Biệt bị ngã. Cú ngã ấy làmTạm Biệt nhớ hoài, nhớ hoài luôn.Khi Vĩnh Biệt ngã, toàn thân Vĩnh Biệt nằm xuốngđất còn đầu gối thì xướt vaò cục đá và chảy máu.Đáng lẽ ra chảy một chút là hết, nhưng đằng nàymáu cứ chảy hoài chảy mãi. Mặt của Tạm Biệt xanhlè lè, mặt của Vĩnh Biệt lúc ấy thì trắng bợt lại. Haiđứa sợ quá chừng chừng luôn.Từ sau bữa đó, mẹ của Vĩnh Biệt trách Tạm Biệt hoàihà. Ban đầu là mắng vì để Vĩnh Biệt ngã, riết rồihổng biết sao mà thành ra hổng ưa Tạm Biệt, lâudần ngăn cấm hai đứa trẻ chơi chung với nhau luôn.Mà Tạm Biệt thấy mình đâu có lỗi gì lớn lao ngoàichuyện “hổng may” để Vĩnh Biệt té đâu chớ. Hổngmay chớ bộ Tạm Biệt muốn đâu. Thấy bạn đau, TạmBiệt cũng xót xa lắm mờ. Thế mới tội nghiệp cho hainhóc nhỏ làm sao! Nào tới giờ vẫn đang thân thiết,ngã có một xí xí thành ra không được chơi chung. Màngộ, hễ cái gì mà bị cấm là người ta lại hay… lénlàm. Càng cấm hông cho hai đứa chơi chung thìchúng càng len lén chơi với nhau. Mà cấm sao đượckhi hai đứa chung lớp nè, ngồi chung bàn nè, họcchung trường nè, cùng chung đường về nữa chớ!Càng lúc chúng càng thân hơn nữa kìa.Gia đình vẫn hỏng cho Vĩnh Biệt và Tạm Biệt chơi vớinhau, nói rằng bạn mình để cho mình bị ngã chảymáu là bạn không có tốt đâu. Vĩnh Biệt nghe thếbuồn lòng ghê gớm, thương Tạm Biệt gì đâu. Nghĩmình trong nhà nhỏ nhất nên cũng chẳng dám thanhminh hay giải thích gì hết trơn. Vĩnh Biệt ghi trongNhật kí lớp 5 của ngày cuối cùng đi học rằng: :(Mình là đứa trẻ hèn nhát khi không dám bênh vựcTạm Biệt trước mặt mẹ mình. (Mà sau này ngheVĩnh Biệt nói Tạm Biệt mới biết chớ cuốn nhật kí lớpcô chủ nhiệm giữ nên chẳng nhóc nào xem được lờicuối của mình hết trơn!).Mùa hè năm chuẩn bị lên cấp II, hai đứa vẫn còn lenlén đi chơi chung. Cả hai đứa đều nghĩ, lên cấp 2 thếnào chúng ta cũng học chung nữa cho coi! Mà vậy thìthích thật! Ấy nhưng, tới ngày khai giảng cả hai ngẩnngơ buồn khi học khác lớp nhau. Ừ thì khác lớp cũngchẳng sao, thế mà còn khác buổi nữa chứ! Chán ghê!Hai nhóc, mỗi nhóc mỗi lớp, có bạn bè riêng. Cả haiít có cơ hội gặp nhau, ít nói chuyện luôn chớ nói chilà đi chơi chung. Nhưng mà hai đứa cứ tiếp tục giữliên hệ với nhau bằng những lần lén mẹ Vĩnh Biệt leoqua sân thưọng nhà của nhau để chuyện trò thâuđêm. Cứ vậy, nhưng rồi có mấy lần, hổng biết saomà Tạm Biệt thấy Vĩnh Biệt là lạ, thấy Vĩnh Biệt nhưcàng ngày càng ốm đi và yếu ớt làm sao ấy. Rồi,Vĩnh Biệt nói Vĩnh Biệt bị bệnh. Biết là bị bệnh đấynhưng bệnh gì thì Tạm Biệt còn nhỏ quá nên khônghiểu. Một hôm, cuối năm cấp 2, Vĩnh Biệt nói vớiTạm Biệt là sẽ đi xa lắm để chữa bệnh. Khi ấy TạmBiệt mới biết là Vĩnh Biệt bệnh, khó chữa lắm. (Chỉbiết vậy thôi à, chớ cũng hổng biết bệnh gì, vô tâmthấy sợ luôn!)Hai đứa nhỏ bây giờ thì nhìn nhau mà khóc, kế bênnhà nhau nè, giờ dọn đi đâu không chịu nói chínhxác để người ta viết thư. Cứ úp úp mở mở, cứ bảo làxa lắm. Xa lắm là chỗ nào, để người ta biết với chứ,sao không nói rõ ra cho rồi! Tạm Biệt vừa khóc vừatrách, còn Vĩnh Biệt cũng khóc rấm rứt. Mà chẳng lẽngồi khóc hoài, Vĩnh Biệt hứa sẽ luôn viết thư choTạm Biệt, hay khi nào rảnh thì sẽ về thăm. Tạm Biệtcũng nín khóc và bằng lòng vơí lời hứa như thế.Ngày Vĩnh Biệt đi, Tạm Biệt không có nói lời nào hết.Mẹ Vĩnh Biệt đứng kế bên mà, thử nói mà xem, bịliếc một cái là tự ái khóc liền cho coi. Vậy là đànhngậm ngùi tựa cửa mà tiễn bạn của mình (Sao màthương hai đứa tụi nó quá đi!).Thời gian trôi mải miết, thời gian lớn dần bằng nhữngtấm thiệp hằng năm Vĩnh Biệt vẫn gửi. Bọn trẻ vẫnlà bạn sau từng đó thời gian, dù rằng hai đứa cáchnhau xa lắc xa lơ à, dù rằng lớn lên hết rồi, nếu giờmà gặp nhau chưa chắc có còn nói chuyện đượcnhiều với nhau như hồi… con nít hông nữa. Vậy đó,nhưng mà bảo đảm là đứa này vẫn nhớ đứa kia,trong đứa này có đưa ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
hạt giống tâm hồn nghệ thuật sống phương châm sống sắc màu cuộc sống ý nghĩa cuộc sốngTài liệu có liên quan:
-
Bộ câu hỏi kiểm tra kỹ năng giao tiếp của bạn (Có đáp án)
19 trang 268 0 0 -
SỰ KHÁC BIỆT GIỮA NGƯỜI VIỆT NAM VÀ NGƯỜI NHẬT
15 trang 245 0 0 -
9 Lời khuyên dành cho thanh niên của Bill Gates - Phần 1
134 trang 237 1 0 -
Nghệ thuật sống - Cổ học tinh hoa
530 trang 236 0 0 -
Tìm hiểu Thuật Xử Thế Của Người Xưa
15 trang 234 0 0 -
Môi trường làm việc cho nhân viên - đôi điều cần nói!
6 trang 232 0 0 -
Những điều cần phải biết trên hành trang đời người
5 trang 228 0 0 -
Vai trò của giao tiếp phi ngôn ngữ trong nghệ thuật giao tiếp.
5 trang 213 0 0 -
14 nguyên tắc thành công (Phần 10)
7 trang 209 0 0 -
10 Doanh nghiệp ‘khủng' do phái đẹp đặt nền móng
9 trang 147 0 0