Danh mục tài liệu

Cuộc sống là những sự lựa chọn-6. Đi tìm vàng

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 129.39 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hầu như tôn giáo nào cũng cho rằng con người không nhìn mọi việc bằng con mắt khách quan mà xem tất cả bằng con mắt chủ quan của mình. Câu thơ “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” cũng nói lên sự thường tình ấy.Có một câu chuyện cửa miệng trong giới tâm lý trị liệu. Trong buổi sinh hoạt nhóm của bệnh nhân, nhà tâm lý trị liệu yêu cầu một bệnh nhân kể ra tất cả những điều sai quấy của mình, những điều mà mình cảm thấy hổ thẹn hay có cảm giác tội lỗi....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cuộc sống là những sự lựa chọn-6. Đi tìm vànghttp://blogtiengviet.net/kimhandu Design by kim_han_zoo ! 6. ĐI TÌM VÀNGHầu như tôn giáo nào cũng cho rằng con người không nhìn mọi việc bằng con mắt kháchquan mà xem tất cả bằng con mắt chủ quan của mình. Câu thơ “Người buồn cảnh có vui đâubao giờ” cũng nói lên sự thường tình ấy.Có một câu chuyện cửa miệng trong giới tâm lý trị liệu. Trong buổi sinh hoạt nhóm của bệnhnhân, nhà tâm lý trị liệu yêu cầu một bệnh nhân kể ra tất cả những điều sai quấy của mình,những điều mà mình cảm thấy hổ thẹn hay có cảm giác tội lỗi. Ông khuyến khích bệnh nhâncứ nói ra đi, vì nhiều bệnh nhân khác cũng có những điều sai quấy giống vậy, hoặc thậm chícòn nhiều hơn vậy nữa. Thế là bệnh nhân moi hết gan ruột của mình ra, bóc trần những bímật sâu kín trong tâm hồn mình. Kể xong bệnh nhân ấy ngồi chờ. Mọi người kể cả nhà tâm lýtrị liệu thấy kinh khủng quá, trân trân nhìn bệnh nhân, và thốt lên: “Khủng khiếp quá. Chúngtôi chưa từng làm thế bao giờ!”Nhiều khi chúng ta cũng kiểm điểm cuộc đời mình như người bệnh nhân ấy. Và cái cảm giáccó được thay đổi cách nhìn sự đời, nhìn mình, nhìn người khác, nhìn thượng đế của chúng ta.Có người nói chính tình yêu đã làm cho trái đất xoay tròn. Có lẽ cũng đúng. Nhưng mỗi khi tôiđi quanh cuộc đời tôi, đó thường là bởi vì tôi cảm thấy tội lỗi.… Có ba cách để leo lên ngọn núi thứ tư trong chuyến hành trình của chúng tôi đến TrungQuốc năm ấy. Cách thứ nhất là đi theo lối nhỏ luồn lách qua khu rừng khỉ trong thung lũngdẫn đến đỉnh núi. Cách thứ hai là theo đường lớn lênh đỉnh. Cách thứ ba là đi cáp treo.Chúng tôi quyết định đi lên bằng lối nhỏ và đi xuống bằng đường lớn. Dự tính phải mất tổngcộng ba đến bốn ngày.Chúng tôi bước vào rừng khỉ. Đi bộ cả bảy tiếng đồng hồ mà chẳng thấy con khỉ nào. Trời đãsẩm tối. Chúng tôi đang ở giữa một chốn bồng lai tiên cảnh. Không gian đầy ắp âm thanh củanước, từ tiếng sông rào rạt dưới khe đến tiếng thác ì ầm hai phía. Dọc sườn núi có những bệlàm bằng tre để làm chỗ nghỉ chân cho du khách. Bắc ngang sông là những cây cầu lắc lẻochỉ vừa lọt một người đi, mà phải đi cho nhanh. Thung lũng thật là ngoạn mục. Cuộc Sống Là Những Sự Lựa Chọn 1http://blogtiengviet.net/kimhandu Design by kim_han_zoo !Chúng tôi trái túi ngủ và dựng liều lên trên một bệ tre. Cắm trại ở đây là phạm quy, cho nênchúng tôi cũng thắc thỏm khi nằm khểnh ngắm sao đêm. Bỗng như có ánh đèn pin lấp lóe ởxa kia. Chúng tôi nằm thật im, chờ động tĩnh. Ánh đèn pin cứ dập dờn qua lại, không có vẻ gìlà tiến đến gần. chúng tôi nghĩ chắc người gác rừng không nhận ra chúng tôi. Nhưng vừa nghĩđến đó thì chúng tôi thấy có thêm sáu ánh đèn nữa tiến lại phía chúng tôi. Chúng tôi canhchừng, thì thấy các ánh đèn cứ đến gần rồi lại lui ra. Chúng tôi không biết họ định làm gì, cóbắt chúng tôi hay không. Nếu họ đuổi thì chúng tôi biết đi đâu. Từ đây muốn đến những nơikhác cũng phải mất năm đến bảy tiếng đi bộ.Bỗng chúng tôi nhận ra sự thật. Không phải là đèn pin của những người gác rừng. Mà lànhững con đom đóm cực kỳ lớn mà chúng tôi mới thây lần đầu.Chúng tôi thức dậy với bình minh. Chúng tôi tiếp tục đi xuyên qua thung lũng, vượt nhữngcao nguyên, và bắt đầu leo lên đỉnh. Phải đến đêm chúng tôi mới đến được một tự viện vàngủ lại đó. Ít ra còn phải thêm một ngày nữa mới lên được đến đỉnh.Hết bậc thang ở trên kia. Tôi lạnh và thấm mệt. Đã năm tuần rồi chúng tôi đi du lịch ở TrungQuốc. Tôi chỉ muốn về nhà, lăn kềnh ra giường của mình. Cái háo hức tìm kiếm những điềumới lạ đã mòn mỏi đi rồi.Phòng trọ của tự viện chỉ có nước nóng nhưng không có trà. Tôi ra quán bán thức ăn nhanhđằng sau tự viện để tìm trà. Người đàn ông đứng quán không có trà và cố ép tôi mua nướckhoáng với giá ít ra là gấp đôi giá thường. Tôi từ chối và bước sang quán bên cạnh. Ngườiphụ nữ đứng quán thì béo và lùn. Nụ cười mở rộng trên khuôn mặt và cái mũ bóng chày độingược trên đầu. Tôi hỏi mua trà, bà lục tìm tỏng đống hàng rồi giúi vào tay tôi một gói trànhỏ. Không lấy tiền, cứ mang về uống. Sáng hôm sau thức giấc tôi lại thèm cà phê. Tôi raquán của người phụ nữ. Vẫn nụ cười mở rộng, bà chào tôi, “Sáu giờ. Bảy giờ. Mặt trời lên rồi.Chào buổi sáng!” Tôi gọi cơm và cà phê điểm tâm. Tôi nhìn sang người đàn ông nhỏ thó ởquán bên kia. Không có một người khách. Tất cả đều tụ ở quán này.Sau bữa điểm tâm, chúng tôi bắt đầu leo lên đỉnh núi. Đây là đỉnh cao nhất và khó leo nhấttrong tứ đại danh sơn. Sau sáu giờ leo các bậc thang, chúng tôi quyết định đi cáp treo chophần đường còn lại.Lên đến đỉnh núi tôi không đi nổi nữa vì cao quá. Tôi ngồi lên một gờ đá, nhìn đám đông chenchúc bước vào đền thờ trên đỉnh. Người thì khẩn cầu và tụng kinh, kè thì vãn cảnh. Đời tôithường có nhiều khi lẫn lộn về những giá trị c ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu có liên quan: