Danh mục tài liệu

Đại Hồng Phúc

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 82.85 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Anh Hấn có thói quen hôm nào ngủ dậy cảm thấy trong người mình và trời đất có vấn đề là thắp ba cây hương. Một cây ở bàn thờ trong cái hộp nhà tập thể dài như cái lưỡi mèo, một ở bàn thờ ngoài trời ngách cửa phía bắc do anh tự thiết kế theo các lính dã chiến, và cây hương thứ ba thì tiến hành lúc chạy tập thể dục, qua khu sân trường, cuối bờ cây là khu vực phẫu thuật, thí nghikệm... Anh thở dưỡng sinh, mở hai lần cửa phía dưới cái cột...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đại Hồng PhúcĐại Hồng Phúc Sưu Tầm Đại Hồng Phúc Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 18-October-2012Anh Hấn có thói quen hôm nào ngủ dậy cảm thấy trong người mình và trời đất có vấn đề làthắp ba cây hương. Một cây ở bàn thờ trong cái hộp nhà tập thể dài như cái lưỡi mèo, một ởbàn thờ ngoài trời ngách cửa phía bắc do anh tự thiết kế theo các lính dã chiến, và cây hươngthứ ba thì tiến hành lúc chạy tập thể dục, qua khu sân trường, cuối bờ cây là khu vực phẫu thuật,thí nghikệm... Anh thở dưỡng sinh, mở hai lần cửa phía dưới cái cột khói từ xưa dành cho việcthiêu xác, bước vào trong cảnh tranh tối tranh sáng như có ma của cái phòng mổ nơi vợ Hấnlàm việc, thắp vội lên cây hương rồi cứ thế mà lùi ra. Vừa đi vừa vái lia lịa.Hấn vái mỗi nơi một khác. Trước bàn thờ trong nhà thì vái chậm, biểu lộ lòng thành kính biết ơntổ tiên nội ngoại. Nơi bàn thờ ngoài trời phía ngách cửa bắc thì nhịp vái nhanh hơn, tỏ lòng vớitrời đất - Phía ấy nhìn vọng lên, xuyên vào khu phố chính sầm uất, nơi có hộp nhà mà bố Hấngần chín mươi tuổi đang ở, mẹ Hấn từng khuất bóng ở đó hơn mười năm nay rồi... Còn dướiphòng mổ chó thì Hấn vái lia lịa, lầu bầu bài khấn nguyện âm dương theo kiểu “tân cổ giaoduyên” do Hấn đặt ra mà không ai biết được...Tư tưởng chủ đề cùa bài khấn thầm ấy trước hết là lòng biết ơn tất cả. Nếu không có trời cao đấtdày, các Đấng bề trên và tổ tiên, anh linh của những người đã khuất như Mẹ và em gái... thì làmsao Hấn sống được. Rồi anh điểm danh như điểm danh đồng đội: Anh Đệ, anh Kỳ, anh Lý, anhHữu, anh Vinh, anh Thạc, anh Tiến, anh Mai, anh Minh... Như họ chết đi, góp mỗi người mộtchút vào quĩ tiết kiệm để cho Hấn sống.Bài khấn có phần bình cây báo công, tự đánh giá ưu khuyết điểm, cái được và cái chưa được, cảbiện pháp sửa chữa. Toát lên lòng biết ơn, niềm tự hào và lạc quan.Cuối bài khấn bao giờ cũng là lời cầu mong người cha già chín mươi tuổi đang sống ở hộp nhàquãng phố trên được trường thọ.Hấn giật mình, nhớ cái đâm giao thừa mười năm trước, chẳng hiểu là năm cầm tinh con gì, cũngở hộp nhà như cái lưỡi mèo này, đêm mất điện, đành thắp lên ngọn nến vàng ệch trước banthờ, viết một thiên truyện. Dạo ấy Mẹ mới mất. Cha gần tuổi tám mươi. Hấn viết xong thiêntruyện “Hỏi vợ cho bố” thì vừa sáng, gà gáy eo óc ở làng Khương, ngọn nến tự nhiên tắt lịm.Hấn ta vo tròn bản thảo lại như một bài khấn, phóng xe máy vào nghĩa trang Văn Điển phíanam thành phố. Đến nơi, nghĩa trang còn cảnh tranh tối tranh sáng, ma vừa thức dậy, cảnh ngộhết sức lạ lùng. Hấn đến bên mộ mẹ, thắp hương rồi cứ thế mà đọc trong bản thảo, như để báocáo và xin ý kiến mẹ về việc lấy vợ cho bố. Hương cháy bùng lên một đám như lưỡi kiếm...Trang 1/4 http://motsach.infoĐại Hồng Phúc Sưu TầmTruyện Hấn viết như chính anh, tếu táo cười cợt thái quá, nhưng dù sao nó cũng thể hiện cáitâm và khát vọng sống của bố con anh. Nhất là nó le lói tính dân chủ. Với một bậc đại lão suốtđời nghiêm chỉnh như bố, nhất là vào lúc ấy, ai dám nghĩ đến chuyện hỏi vợ cho bố. Lại cõi âmthiêng nữa, mẹ vừa khuất, bàn đến chuyện tày đình ấy, cụ tức, vặt cổ đi thì sao. Chẳng là nhữngngày cuối cùng, trước khi nhắm mắt, mẹ nói trong tiếng thều thào: “Mẹ mất, là bố con lấy vợngay thôi”. Câu ấy rõ chất đàn bà, dù trước lúc ra ma. Vừa truy đuổi, vừa dự báo. Chỉ Hấn hiểutrong câu trối trăng ấy của mẹ vừa như vô cảm vừa như tiếc nuối. Biểu hiện dù cuộc đời thế nàothì mẹ cũng yêu bố lắm, yêu cho đến hơi thở cuối cùng. Rõ là ông cụ có giá lắm chứ! Hấn gậtđầu liên hồi, lộ vẻ tự hào.Thiên truyện in ra, Hấn giấu vợ còn kỹ hơn giấu tiền. Lộ ra việc lấy vợ cho bố, phần lớn đàn bàvà loại người như vợ hấn sẽ la ó cho là đổ đốn, rồ dại. Hấn thắp hương lên bàn thờ, chẳng hiểusao cây hương phụt lên như lưỡi kiếm loại nhỏ. Anh trưởng ở xa thì lắc đầu rồi cười lên ha hả.Bà chị ở gần biết chuyện thì cười lên ha hả rồi lắc đầu. Chỉ có chú Đắt là út, giáo sư theo nghiệpbố, hẳn nặng lòng vì đạo lý cuộc đời nên buông ngay câu, lộ vẻ buồn bã:Không được!Chẳng là chú Đắt và bố là một duộc về nghề nghiệp và đạo đức. Nghề dạy học “ăn” bằng bụiphấn và đạo đức. Công bằng mà nói thì bố Hấn là người đàn ông loại nhất, dù ở với cụ thì vợcon suốt đời cứ rau cháo cầm hơi nhưng bền bỉ, chắc chắn. Hơn đứt các loại người xăng xái đilàm “cách mạng thế giới” thành người siêu tưởng, lấy vợ rồi đẻ và đẻ, chẳng biết vợ con là ai.Loại này sau một trăm năm thì gục xuống như tượng thần đất sét không chân. Bố Hấn khác, cụcăn cơ, ý thức được từ mỗi cái lông chân, mỗi giọt máu mà cụ có. Dù người cụ c ...