Danh mục tài liệu

Đất Đỏ

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 119.24 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Anh phụ lái vỗ đùng đùng vào hông xe, và cái xe than dừng lại một cách khó nhọc, đít xe mở ra xọc xạch, thả xuống hai đứa con gái rũ rượi như hai con bụi đời. Hai bên bờ là rừng cao su đều thẳng tắp, quy củ mà hoang sơ trong trời xám đất đỏ; trước, sau, đường nhựa uốn dốc, tôi và Hà nhìn nhau bối rối: "Sao mới đến mà buồn thế này ?" Hai đứa đi giữa lô cao su, vắng lặng và trơn trợt, Hà chỉ lên cao: "Móng rồng kìa !", rồi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đất Đỏvietmessenger.com Phan Thị Vàng Anh Đất ĐỏAnh phụ lái vỗ đùng đùng vào hông xe, và cái xe than dừng lại một cách khó nhọc, đít xe mởra xọc xạch, thả xuống hai đứa con gái rũ rượi như hai con bụi đời. Hai bên bờ là rừng caosu đều thẳng tắp, quy củ mà hoang sơ trong trời xám đất đỏ; trước, sau, đường nhựa uốndốc, tôi và Hà nhìn nhau bối rối: Sao mới đến mà buồn thế này ?Hai đứa đi giữa lô cao su, vắng lặng và trơn trợt, Hà chỉ lên cao: Móng rồng kìa !, rồi chỉvào gốc cây: Chén đựng mủ kìa ! xong nhìn tôi thăm dò, xem thử may ra mấy cái vặt vãnhlạ lùng ấy có thể làm tôi vui lên chăng. Tôi chưa từng có một mùa hè vui, hè nào cũng đauốm, hoặc không thì nhân tình nhân ngãi bỏ, mà chủ yếu là nhân tinh nhân ngãi bỏ. Để đỡbuồn, tôi là vài việc, khi thì học cắt giấy, tỉa tót những nét tranh bằng cái kéo to cộ; khi thìcùng một đám bạn đi sưu tầm các quán cafe và ngồi quán nào cũng thấy buồn...Hè năm nay,một chuyện hiểu lầm vặt vãnh, và Tuyển biến mất, tôi hiểu rằng đó chỉ là một cái cớ vàngười ta đi chỉ vì người ta chán, vậy nên tôi nằm nhà, lôi một chồng tạp chí cũ ra xem, vừaxem vừa ngủ vật vờ, chán nản. Hà bảo: Mày thảm quá, xem tao này, tao có buồn đâu nêntao mập !. Tôi cười, nó mập thật, mặt không một nếp nhăn, mắt không một quầng thâm mấtngủ... Rồi nó cười: Ở Suối Tre, nhà cậu tao, mùa này chôm chôm còn nhiều lắm !...Có vườn chôm chôm nào đâu, nhà cậu Hà nằm cô độc trên một khu đất không biết nên gọilà đồi hay u. Một ngôi nhà kiểu Tây đỏ quạch đất bùn, quanh nhà, cỏ mọc ẩm ướt, buồnthảm. Vài đứa trẻ con trông cũng uể oải như cảnh vật, ngồi trên thành xi măng bể nước,dùng mấy cành cây ngó ngoáy xuống mặt đất... Thấy Hà, bọn nó nhảy xuống, rồi nắm níu,rồi hỏi han: Mẹ đâu, bố đâu ?... ầm ĩ; còn tôi, hoàn toàn dửng dưng, tôi chỉ muốn có ngaymột cái giường để ngủ !Trong nhà đầy trẻ con. Đứa nào cũng lem nhem, tưởng chừng như đất đỏ ngấm vào cả dathịt chúng. Cơm chiều, cả nhà quây quần lại nghiêm túc, mấy đứa bé lâu lâu kêu lên: Nhặtcon đậu đen kìa, cạnh bát canh kìa !... Hà trấn an tôi: Đừng sợ, con này không bẩn, khôngcắn. Cả nhà nhìn tôi có vẻ hơi ngộ nghĩnh rồi lại tiếp tục ăn, chỉ một người, một chị tóc dài,thưa thớt, vàng hoe, mặt thuột ra; chị buông bát đũa, nhìn tôi chăm chú và cười, cười mãi.Mợ Hai đút bát vào tay chị, và chị ăn, chậm rãi, có vẻ ăn cho mợ vui lòng, vậy thôi, còn côngviệc chính lúc này là phải nhìn tôi, nhìn cái đứa sợ giống đậu đen hiền lành kia, và cười. Hàthầm thì: Chị Hai đó, ăn đi !, rồi nó ngạc nhiên hỏi: Hoài đâu ?. Cậu mợ thản nhiên: Nó đichơi rồi !.Bọn trẻ con vác bộ cờ cá ngựa ra, giảng giải: Ở đây tối chẳng có chỗ nào để đi, mưa nữa,bẩn lắm...Sáng mai em dẫn xuống vườn mua sầu riêng... Mấy chị chơi cá ngựa không ? Vàcứ hai người một màu ngựa mà đấm mà đá lẫn nhau. Hà trầm ngâm trước bàn cờ: Bọn nàyhiếu chiến lắm, mình muốn về chuồng cũng không được. Tao với mày đi thế này nhé, đá làchủ yếu, đừng cho đứa nào qua !. Rồi rình rập nhau, trẻ con cay cú hờn dỗi, người lớn mưumô, rồi la hét ầm ĩ, giường chiếu run bần bật... Tôi dựa lưng vào cái bàn máy may kê đầugiường, thấy chị Hai đứng đó từ lúc nào, tóc xoã, miệng vẫn cười cười, mắt ngây ngô vôhồn. Tôi bảo: Ngồi xuống giường này, chị Hai, đứng chi cho mỏi !. Không nói tiếng nào, chịvuốt ve cạnh bàn, ngơ ngẩn... Hà lại hét lên: Con Thảo sắp về chuồng rồi, bỏ mẹ rồi !, thếlà hùynh hụych đuổi theo con ngựa của Thảo, những cục xí ngầu vội vàng tung lên, rơixuống, bọn trẻ con lại rên rỉ...Cứ vậy đến đêm, mưa ngoài kia rả rích, đậu đen rớt xuống bàn cờ, tôi quay lại, vô tình tìmthấy chị Hai, và hoảng sợ. Trong ánh đèn nê-ông xanh xao khuất bóng, một khuôn mặt biếndạng, nó dài ra kì lạ, u uẩn như chìm trong một cơn đau dai dẳng. Tôi bấm tay Hà: Chị Haikìa !. Hà ngước lên nhìn rồi bình thản bảo tôi: Tại tụi mình vui quá đó !, quay lại, chị đãbiến mất, như ma, và tôi không còn tâm trí đâu mà chặn đường đấm đá với mấy con ngựanữa.án cờ kết thúc trong những cái ngáp dài, những bóng dáng trẻ con, người lớn nghiêng ngảdựa nhaụ Hà bảo: Không có tiền là không thắng nổi... Bọn trẻ hỏi: Hai chị ngủ đâu ?.Cho tao cái giường cạnh cửa sổ, không cần gối, với một ly nước để nửa chừng tỉnh dậy taouống. Rồi hai đứa tựa thành cửa nhìn xuống khoảng đất dông dốc mờ ảo ngoài kia. Mưađã tạnh và trời lạnh lẽo, cây lá thả nước lộp độp theo mỗi trận gió, tôi chợt thắt lòng mà nghĩđến Tuyển, giờ này hẳn đang ngủ, mắt xếch mày dài khép lại, cái mặt luôn hờn dỗi ngoẹoqua một bên gối, và tôi thấy buồn cườị.. Chợt Hà lẩm bẩm: Vì tình !. Tôi hỏi: Cái gì ?. Nóchỉ về một gốc cây gần bể nước: Chị Hai !. Chi Hai ngồi đấy, một cái bóng thẳng đuột nhưmột khúc cây trông có vẻ ngây ngô, biếm họa hơn là u uẩn hay mơ mộng. Tôi hỏi Hà: Lâuchưa ? Vì ai vậy ?. Nó cười ruồi: Mấy năm! Thằng cha nào làm bên bệnh viện, không biết.Mà cũng không hẳn vì tình hoàn toàn, xưa kia bả cũng tàng tàng rồi, cái ông quỉ ...

Tài liệu được xem nhiều: