Chịu đựng mọi kinh hoàng đúng là đáng sợ nhưng đáng sợ hơn là cô sẽ ngày càng cách xa sự thật. Nếu bây giờ cô trở về thì khác gì quay lưng lại với sự thật? Quay về để lặng lẽ đón nhận định mệnh "Đau thương đến chết" hay sao? Huống hồ con đường kỳ quặc đến thôn quái dị này lại dự báo cô sẽ biết được nhiều thông tin bổ ích.Vậy là cô lại mạnh dạn dấn bước.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 49 Phần 49Chịu đựng mọi kinh hoàng đúng là đáng sợ nhưng đáng sợ hơn là cô sẽ ngày càng cáchxa sự thật. Nếu bây giờ cô trở về thì khác gì quay lưng lại với sự thật? Quay về đểlặng lẽ đón nhận định mệnh Đau thương đến chết hay sao? Huống hồ con đường kỳquặc đến thôn quái dị này lại dự báo cô sẽ biết được nhiều thông tin bổ ích.Vậy là cô lại mạnh dạn dấn bước.Cô không chạy thục mạng nữa, mà đi chậm rãi, đèn pin quét xung quanh.Đi một đoạn chưa xa lắm, quả nhiên cô lại trông thấy một tấm bia không có chữ,trong bụi cỏ gần đó là một đống xương khô. Cô để ý đếm, trên con đường khoảngmười dặm, hai bên đường tổng cộng cả thảy 203 tấm bia trơn.Cô nghĩ, nhìn bia mộ và xương người mỗi lúc một nhiều, sẽ dần dần trơ lì, không pháthoảng như trước nữa. Nhưng trên đường mỗi khi nhìn thấy một tấm bia mới, dườngnhư tim cô lại đập nhanh hơn. Nỗi sợ hãi về con đường phía trước càng sâu thêm, cảmgiác tuyệt vọng về số mệnh đã an bài của cô lại càng rõ rệt.Đi mười dặm đường mà cô cảm thấy dài như đã đi cả mười năm.Lâm Nhuận, nếu giờ này anh có thể ở bên em thì tốt biết bao.Cứ đi thế này có thể tới thôn quái dị được không? Liệu cuối cùng cô có trở thành mộtbộ xương, đợi người hảo tâm qua đường lập cho một bia trơn hay không?Sao cô lại có ý nghĩ kỳ quái thế này? Cô rùng mình, đung đưa đèn pin theo bản năng, dùthân đang thấm lạnh nhưng rõ ràng cô vẫn ở trần gian. Mưa dần dần tạnh, trời hơisáng lên một chút, ánh sáng đủ để cho Tư Dao bước tiếp mà không cần chiếu đèn.Có lẽ, phía trước vẫn còn ánh sáng?Mấy chục căn nhà hiện ra, phần lớn là gạch xanh, ngói biếc, rải rác trên sườn núi, bìarừng, ven đường. Trời nhá nhem tối, khói bếp bay lên, cả thôn nom yên tĩnh và vẫn cósinh khí. Nếu không phải vì đoạn đường vừa qua đủ khiến Tư Dao nhiều đêm về sauliên tiếp gặp những cơn ác mộng thì cô sẽ không tin đây chính là thôn quái dị khiếnngười nghe phải tái mặt.Tư Dao không biết nên bắt đầu hỏi han thế nào, đành phải gõ cửa một nhà đầu thôn.Người ra mở cửa là một cô bé như học sinh trung học, khuôn mặt trắng trẻo, nét màytinh tế, chỉ hiềm dưới mắt có một quầng đen rất đậm, Tư Dao vừa nhìn đã thấy hơisợ.Người lớn nhà em có ai không? Chị muốn hỏi một việc, muốn tìm một người... Nghe thấy tiếng nói rồi một phụ nữ trung niên từ trong sân bước ra, chắc là đang làmdở việc nhà, mặc tạp dề, tay áo xắn lên, lộ ra hai cẳng tay trắng bệch gầy như quecủi. Chị ta nhìn Tư Dao vẻ cảnh giác, mãi không nói một câu.Chị à, tôi muốn hỏi thăm chị về một người... một ông già không kể thời tiết tốt xấuthế nào, luôn mặc áo mưa – có phải người ở đây không? Chị đã từng trông thấychưa? Tư Dao hỏi thẳng, hai mắt không rời khuôn mặt phụ nữ, hy vọng có thể nhìnthấy một thoáng kinh hoàng, một nét gì đó mất tự nhiên để đoán xem chị ta biết đượcbao nhiêu về nhân vật bí hiểm đó.Trên mặt người phụ nữ chỉ lộ ra một vẻ ngớ ngẩn.Cô từ đâu đến? Người mà cô hỏi rất kỳ lạ, nếu tôi từng gặp chắc chắn nhớ ngay.Tiếng phổ thông của chị ta cũng tạm được.Vậy chị từng nghe nói Đau thương đến chết chưa?Mặt chị ta biến sắc, hỏi lại Cô nói gì? Đau thương làm sao?Đau thương đến chếtCô nghe được câu này ở đâu?Tôi từng đến một sơn động, trong đó có ba cỗ quan tài treo... Cơ mặt người phụ nữ bắt đầu méo mó, mặt cô bé đứng bên thì càng trắng nhợt, đôimôi tím tái không còn giọt máu. Người mẹ đột nhiên gọi con gái, toàn những câu tiếngđịa phương Tư Dao nghe không hiểu, cô biết người này không muốn cho cô hiểu.Trước tiên, cô bé lắc đầu thật lực, rồi vặc lại người mẹ. Cuối cùng, người phụ nữtức giận, bước lên định đánh cô con gái, giơ tay lên nhưng lại hạ xuống, giận giữ nhìncô bé, rồi bất chợt bỏ chạy.Tư Dao kinh ngạc vì cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, co đứng đờ ra, không biết mình đãnói sai hoặc làm gì sai, chỉ cảm thấy có khúc mắc ở đâu đó.Cô bé đột nhiên goi Tư Dao: Chị mau đi, mau đi đi, kẻo bọn họ kéo đến, chị sẽ khôngđi nổi đâu!Ai? Bọn họ là ai?Mau đi đi, bây giờ không kịp nói cho chị rõ được! Lần sau đừng nhắc đến sơn độngchị đã từng đi! Ở thôn này sẽ không có ai trả lời chị, không ai giúp chị đâu!Tại sao... Tư Dao thấy cô bé tỏ ra cực kỳ hốt hoảng. Cô biết, dù nhất quyết mongtìm hiểu tận gốc sự việc nhưng việc trước mắt - bảo toàn tính mệnh còn cấp báchhơn cả việc đó.Tư Dao không đợi cô bé trả lời; cô nhìn xung quanh, đột nhiên co chân chạy vào trongthôn, nghe cô bé gọi từ phía sau: Chị chạy đi đâu thế? Quay lại, quay lại, chạy vềphía con đường chị đã đi đến đây!Tư Dao nghĩ bụng, lại đi đến đám bia mộ và xương khô ven đường hay sao?Dần dần không còn nghe thấy tiếng gọi của cô bé nữa. Tư Dao chạy một hồi, cảmthấy vừa mệt vừa đói. Chai nước khoáng mang theo đã uống hết, cô thật sự mong cóthể ngồi xuống để ăn uống nghỉ ngơi một lát.Cửa hàng nhỏ bán cháo trước mặt đường dường như được chuẩn bị riêng cho cô.Tư Dao bước nhanh đến trước cửa hàng cháo, lại do dự. Lúc này mình giống như mộttội phạm đang chạy trốn dù biết mình chẳng mắc tội gì. Nán lại đây, liệu có phải làđợi nguy hiểm đến không?Chủ nhân của căn nhà nhỏ hình như nghe thấy tiếng bước chân, bèn ló ra. Tư Dao giậtmình kinh hãi: một người đàn ông dáng vẻ thư sinh, ngoài ba chục tuổi, khuôn mặttrắng bệch, như đã từng gặp ở đâu đó.Trắng bệch giống hệt hai mẹ con mình vừa mới gặp.Đây quả thực là thôn quái dị chỉ vì nước da trắng bệch này thôi ư?Người đó trông thấy ánh mắt ngạc nhiên nghi hoặc của Tư Dao, hỏi: Cô từ vùng khácđến phải không? Anh ta nói tiếng phổ thông cực chuẩn.Tư Dao nhớ lời cô bé dặn, không nên nói mình đã đến hang quan tài, nên gật đầu:Vâng, tôi đến tìm một người, tìm một người luôn mặc áo mưa, anh đã từng trôngthấy chưa?Chủ nhân hơi sững người, sau đó hỏi: Ý cô là một người mặc áo mưa cả khi trờinắng phải không? Một người tuổi đã cao... Tư Dao vui mừng: Vâng, hóa ra anh cũng đã từng gặp!Người đó lắc đầu: Tôi đâu có gặp, đấy là người ta kháo nhau vậy thôi. Để tôi đoánxem, có phải cô đã từng gặp ông ta, từng vào một sơn độn ...
Đau thương đến chết - Phần 49
Số trang: 6
Loại file: doc
Dung lượng: 68.50 KB
Lượt xem: 13
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tài liệu có liên quan:
-
7 trang 340 0 0
-
267 trang 272 0 0
-
Truyện Harry Potter và chiếc cốc lửa
1938 trang 211 0 0 -
3 trang 121 0 0
-
3 Nốt Ruồi Trên Xác Người Yêu_ Người Khăn Trắng
216 trang 84 0 0 -
5 trang 77 0 0
-
33 trang 76 0 0
-
Truyện ma Mối Khinh Khủng Tại Đồn Lính Pháp
10 trang 71 0 0 -
145 trang 70 0 0
-
145 trang 70 0 0