Tư Dao lấy trong cặp ra một tờ giấy trắng, sau khi cô về nhà đã vẽ lại lịch sử thay đổi địa điểm của thôn quái dị - đưa cho Tố Vân,nói: "Cậu xem cái này nữa, chuỗi các chấm đen này là vị trí tương đối của thôn quái dị vừa nói; đối chiếu với thị trấn Hoa Tây vẫn ở nguyên chỗ cũ, thì hình như Thôn quái dị di chuyển vào sâu trong núi theo một tuyến nhất định, hình như cứ mười năm thôn này lại di chuyển một lần. Hiện tượng này có thường...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 57 Phần 57Tư Dao lấy trong cặp ra một tờ giấy trắng, sau khi cô về nhà đã vẽ lại lịch sửthay đổi địa điểm của thôn quái dị - đưa cho Tố Vân,nói: Cậu xem cái này nữa,chuỗi các chấm đen này là vị trí tương đối của thôn quái dị vừa nói; đối chiếu vớithị trấn Hoa Tây vẫn ở nguyên chỗ cũ, thì hình như Thôn quái dị di chuyển vàosâu trong núi theo một tuyến nhất định, hình như cứ mười năm thôn này lại dichuyển một lần. Hiện tượng này có thường gặp không?Tố Vân xem kỹ lại, tặc lưỡi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: Đương nhiên khôngphải là không có, các dân tộc thiểu số du mục, dù đã hình thành thôn định cưnhưng có lúc vẫn di chuyển, vì khí hậu và môi trường thay đổi; hoặc vì lý do đặcbiệt, vùng nào cũng có, ví dụ xảy ra chiến loạn hay dịch bệnh, có lúc cả một thôntrấn đều bị xóa sổ. Những cư dân may mắn sống sót khi gây dựng lại sẽ chọnmột nơi hơi xa thôn cũ; thậm chí lánh đi rất xa để tránh phong thủy xấu và oanhồn người chết. Nhưng cứ mười năm dịch chuyển một lần, mà lại chuyển đikhông xa lắm, dần dần tiến sâu vào trong núi như trường hợp này – mình có thểgiải thích rằng, đại khái người trong thôn ngày càng khép kín, không muốn tiếpxúc với thế giới bên ngoài kiaTư Dao cảm thấy sự phân tích của Tố Vân rất hợp tình hợp lý. Người mặc áomưa kia nhất định có quan hệ sâu xa gì đó với Thôn quái dị, luôn dùng mũ áo mưache khuất mặt, liệu có phải cũng là một biểu hiện khép kín của bản thân không?Lại còn anh chàng Trần Kỳ Lân phản nghịch với tính cách luôn muốn hướng rathế giới bên ngoài, vì thế mà không hòa nhập với thôn.Tại sao Thôn quái dị lại khép kín như vậy?Kỳ Lân giải thích là: thế giới bên ngoài khiến người ta Đau thương đến chết!Ai có thể cho mình biết, cái Đau thương đến chết này và Đau thương đếnchết ở hang quan tài treo có quan hệ gì không?Khi Tư Dao đang nghĩ ngợi, Tố Vân đã xem lại tập bản đồ một lần nữa, hỏiNếu có thể... cậu có thể để tập bản đồ lại đây cho mình không? Mình muốnđưa cho mấy chuyên gia xem, chỉ cần một tuần; ngày này tuần sau nếu cậu đếnmình sẽ trả lạiTư Dao nói: Không vấn đề gì và cảm ơn Tố Vân. Vì sẽ còn đến nữa nên cô điquanh thư viện, mượn mấy cuốn tiểu thuyết, tiện thể tuần sau quay lại trả luôn.Thấy trời đã về chiều, nhớ lời Lâm Nhuận dặn dò cô bèn ra về.Lâm Nhuận đã quá lo xa, dù người mặc áo mưa kỳ dị kia rất có thể đang bí mậtquan sát nhất cử nhất động của mình thật, nhưng cô tin ông ta sẽ không trực tiếplàm hại mình. Cô là một nhân vật trong trò chơi được thiết kế cẩn thận củangười mặc áo mưa, ông ta chỉ muốn thấy Đau thương đến chết, chỉ muốn cônếm trải sự hành hạ về tâm lý đã, sau đó mới chết trong một tai nạn bất ngờ.Nếu không phải thế thì hôm đó trong hang quan tài ông ta đã ra tay dễ như chơi.Đương nhiên sự quan tâm của Lâm Nhuận đối với cô bắt nguồn từ một tình yêutrong sáng. Về điểm này, dù đầu óc giản đơn cũng có thể nhận ra.Tuyết lớn phủ kín Giang Kinh thì tàu điện ngầm là một phương tiện giao thôngtốt nhất. Qua lại thư viện, cô luôn ngồi tàu điện ngầm thay cho đi bộ, đươngnhiên, việc thay thế cũng không hoàn toàn, vì sau khi xuống ga Lục Ô, ít nhất côphải đi bộ mất 15 phút mới về đến nhà.Toa tàu chật ních người. Ngay từ phút đầu bước vào trong toa, Tư Dao đã thấymình sai lầm. Cô mượn vài cuốn tiểu thuyết – ôm sách lên tàu cô thấy cồngkềnh, đi chỗ nào cũng va đập, lại còn rất khó để đưa tay ra nắm lấy tay nắm treotrên đầu hoặc vịn vào lan can.Vậy mà, dù là trong khoang tàu chật ních thế này,cô vẫn cảm thấy hình như cómột đôi mắt đang chăm chú nhìn mình. Giác quan thứ sáu đáng ghét, mi đã trở lạirồi à?Tư Dao lại nhìn khắp lượt, vẫn không thấy cặp mắt nào khả nghi.Tại sao mỗi lần tàu bắt đầu chạy lại xuất hiện cảm giác này? Có phải vì đoàntàu đang chạy là một không gian khép kín, chắc là chứng sợ hãi không gian khépkín của mình đang tác quái. Trong lần điều trị trước, bác sỹ Thư Lượng cố gắnglàm mình nhớ lại nguyên nhân của nỗi sợ hãi này, tại sao mình bắt đầu trở nên lolắng bất an ? Nếu chỉ vì cảm thấy hướng điều trị của Thư Lượng không đúng,mình hoàn toàn có thể khống chế tình cảm của mình,nên lịch sự và khéo léo hơn.Có lẽ, đây chính là sự thành công của Thư Luyện trong điều trị, khiến mình bộclộ ra tình cảm chân thực nhất. Sự nôn nóng bất an của mình có phải là một dạngné tránh và thiếu tự tin - lẩn tránh hồi ức về chuyện đã qua không.Phải, rốt cuộc là cái gì khiến mình sinh ra nỗi sợ hãi bị khép kín này?Trong toa xe chật ních người, sao mình còn phải sợ?Những gì trải qua trong mấy tháng vừa rồi cho thấy bất kỳ người nào xung quanhcũng đều không hoàn toàn đáng tin, huống chi là những người xa lạ!Cô mong những suy nghĩ lan man này sẽ đẩy lùi giác quan thứ sáu đang quấy rầymình, gạt bỏ ánh mắt vô hình đang theo dõi mình, nhưng càng nghĩ, cô càng cảmthấy mình bất lực, càng cảm thấy cô sẽ lập tức Đau thương đến chết, hoặc ítra cũng bị nỗi sợ hãi nào đó áp chế. Cô thậm chí muốn hét lên Dừng lại, muốnxông ra khỏi toa xe ngột ngạt như cái hộp này.Bất kể kẻ nào đang theo dõi, đang bày ra trò chơi Đau thương đến chết, cácngười đã thành công! Ta dù có vẻ như đang kiên gan đọ sức với số phận chưabiết đó, kỳ thực chỉ trong chớp mắt ta sẽ sụp đổ!Lâm Nhuận, nhất định anh sẽ cười em quá kém cỏi!Viên Thuyên, chắc cậu sẽ nói mình yếu đuối!Cô nhắm mắt lại, cảm thấy không còn chút sức lực nào, chỉ để đứng thẳng cũngcần bám vào tay vịn, hít thở dường như cũng không thể tự chủ, phải rất tốn sức.Đôi mắt theo dõi kia, ngươi đã nhìn đủ chưa, ta chấp nhận thua còn không đượcư?Cô ơi, cô bị mệt à? Một cô bé đứng cạnh nhìn thấy biểu hiện khác thường củaTư Dao. Mẹ cô bé vội nhắc ngay: Không được nói linh tinhCô bé đã không sai, cảm giác bất lực này là triệu chứng do nỗi sợ hãi bị khép kínmang lại. Nhưng mình không yếu đuối, mình không buông xuôi, mình là mộtngười cần được cứu giúp; Lâm Nhuận, Thư Luyện, Trương Sinh, và cả Kỳ Lân,Tố Vân đều là những vị cứu tinh.Tàu điện ngầm dừng lại rồi đi, Tư Dao cũng ...
Đau thương đến chết - Phần 57
Số trang: 5
Loại file: doc
Dung lượng: 55.50 KB
Lượt xem: 18
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tài liệu có liên quan:
-
7 trang 340 0 0
-
267 trang 272 0 0
-
Truyện Harry Potter và chiếc cốc lửa
1938 trang 211 0 0 -
3 trang 121 0 0
-
3 Nốt Ruồi Trên Xác Người Yêu_ Người Khăn Trắng
216 trang 84 0 0 -
5 trang 77 0 0
-
33 trang 76 0 0
-
Truyện ma Mối Khinh Khủng Tại Đồn Lính Pháp
10 trang 71 0 0 -
145 trang 70 0 0
-
145 trang 70 0 0