Danh mục tài liệu

Đêm Cổ Nguyệt Ðường

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 92.96 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi chưa đọc thấy ở đâu viết rằng Xuân Hương đẹp. Thậm chí có người còn cho rằng nàng không có nhan sắc. Nhưng tôi tin nàng đẹp Tài năng có bộ mặt riêng vẻ đẹp riêng dù thế nào, ít gì sánh được. Ở làng Quỳnh không ai ưa cô gái ấy.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đêm Cổ Nguyệt ÐườngĐêm Cổ Nguyệt Ðường Sưu Tầm Đêm Cổ Nguyệt Ðường Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 19-October-2012Tôi chưa đọc thấy ở đâu viết rằng Xuân Hương đẹp.Thậm chí có người còn cho rằng nàng không có nhan sắc.Nhưng tôi tin nàng đẹpTài năng có bộ mặt riêng vẻ đẹp riêng dù thế nào, ít gì sánh được.Ở làng Quỳnh không ai ưa cô gái ấy. Bọn trai làng thì cô ta coi như củ khoai. Các vị bô lão tựcho mình cái quyền chê bai người khác thì không chịu nổi con bé mới nứt mắt kia lại dám bángbổ, lẳng lơ, trêu chọc cả sư. Mấy ông đồ, ông Tú, cả ông đầu xứ Thanh Vân thì bị cô diễu bằngthơ, đặt tên tuổi khả kính của các ông vào mồm trẻ trâu để chúng rêu rao khắp hang cùng ngõhẽm. Không làm gì được cô ta. Không anh đàn ông nào thắng nổi đàn bà huống gì người đàn bàđó lại là Xuân Hương. Và một hôm, ông đầu xứ Thanh Vân, trong một cuộc rượu thưởng hoa,khi bị mấy anh học trò hỏng thi trong vùng căn vặn về mối tình giữa ông với cô gái làng Quỳnh,đã bất ngờ thốt lên: Vân này thèm vào ngữ cá rô đực ấy! A! Xuân Hương chỉ có cái mã bênngoài! Xuân Hương không phải đàn bà mà là con cá rô đực! Câu nói lúc đầu chỉ bất chợt làmiếng chạy làng của ông đầu xứ đang ngà ngà. Nhưng nó nhanh chóng trở thành vũ khí chonhững ai không chịu nổi cô gái làng Quỳnh. Những người đó, trước đây vẫn thường nói cái nếtđánh chết cái đẹp của Xuân Hương nay cho rằng cái đẹp chưa từng có nên nó chưa hề bị đánhchết. Và không còn gì phải để tâm đến cô gái chanh chua, đanh đá kia vì cô ta đâu phải là đànbà, còn cái nết thì cũng chẳng ra gì để mà châm chước cho một cô gái đẹp mà không có gì đểsinh con đẻ cái cho nhà chồng. Và thế là Xuân Hương trở thành miếng dẻ rách trước mắt nhữngngười từng theo đuổi cô, hâm mộ cô, say mê cô mà chưa hề được đáp lại dù chỉ một cái nhìn tửtế và thiện cảm. Cứ như người ta nói với nhau thì, phải tin ông đầu xứ Thanh Vân vì ông ấy mêđắm Xuân Hương và có lẽ là người duy nhất trong làng có quyền nói về chuyện đó. Vậy phỏngcô ta còn là cái gì nữa trước mắt người làng? Cái sắc đẹp nhìn thấy chỉ là trò lừa lọc của trời đấthay là sản phẩm của phù thuỷ thì cũng thế.Ðó là những ngày bi thảm nhất của Xuân Hương. Nàng coi nhan sắc cũng chỉ là trò đùa của TạoHoá, trong chiếc hộp sơn ta màu đen của nàng có nhiều thứ, nhưng không hề có một cáigương. Gương là thứ đồ dùng đắt tiền, nhưng không phải vì thế mà mẹ không mua được chonàng một chiếc. Nàng không muốn soi gương, thế thôi. Khi giỗ Tết hay có việc đi đâu, nàngchải tóc trước tấm gương Tàu bằng đồng gán trên vách gỗ gần ban thờ. Thế nhưng cũng nhiềukhi nàng dừng lại một vũng nước trong vườn nhìn xuống và thấy mình đẹp. Những lúc đó nàngTrang 1/5 http://motsach.infoĐêm Cổ Nguyệt Ðường Sưu Tầmsung sướng, trở lại là một cô thôn nữ nhu mì, hồn nhiên. Giờ thì bọn người đó đã xua đuổi nàng,họ xua đuổi và căm thù sắc đẹp của nàng vì không mặt nào với tới được. Nàng đẹp, hiển nhiên.Giờ đây, lũ trẻ trâu làng Quỳnh xâu hạt bưởi thành chuỗi như gắp chả nướng, đốt lên làm đèn,rồng rắn trước cái cổng gỗ mít thâm nghiêm của nhà nàng, hát: Làng Quỳnh có chị XuânHương - Ðẹp thì có đẹp mà không... và những tiếng tục tĩu lộn mửa ngụ ý nàng chỉ là một thứkhông dùng để làm gì. Ai đã làm ra mấy câu vè con cóc thô bỉ ấy, nàng không thèm biết, thèmchấp. Cái hĩm Xoan, nửa bạn nửa người hầu, con gái một ông tá điền đã mấy đời bảo người làmra mấy câu vè ấy là ông đầu xứ Thanh Vân. Nàng không tin. Nàng nghe nói Thanh Vân có nóigì đó trong bữa rượu thưởng hoa quỳnh. Ðó là nói trên chiếu rượu, do sĩ diện với lũ bạn lêu lổngvà cũng còn do nỗi đau khổ tận cùng trong trái tim ông ta nữa. Bạn bè của ông ta nhiều kẻ vôtướng bất tài. Nhưng ông ta thì không đến nỗi. Nàng biết, ông đầu xứ yêu nàng mê mệt nhiềunăm nay. Ông ta chịu đựng những bài thơ và lời ong châm của nàng như một con trâu điếc, quỳgối trước mặt nàng nếu nàng chịu vỗ về ông ta dù chỉ bằng một ánh mắt. Ông ta không phảingười có tâm địa dí nàng xuống đất để lấp liếm sự bất tài và lòng dạ xấu xa, đạo đức giả vờ.Trong bụng họ toàn cứt trâu! Chính ông ta bảo Xuân Hương thế. Nàng cắn răng chịu đựngđòn thù tuy trong bụng cũng núng, không biết thoát ra khỏi cái giỏ cua đồng nầy như thế nàođây.Thế rồi, thân phụ mất. Ðại tang trên trời rơi xuống. Trong nhà chồng không ai để mắt tới phậnlẻ mọn của mẹ nàng và đứa con côi. Chỉ còn tính nước về quê ngoại xứ Bắc, miếng đất trồnghoa ven La Thành. Cũng là dịp may để trốn khỏi miệng lưỡi những kẻ tiểu nhân không có tàicán gì hơn là đố kỵ tài thơ và thù ghét cái Ðẹp. Mẹ con mình ở lại đây thì làm sao con cóchồng!, mẹ nói. Bà đã khổ một đời vì cảnh chồng chung. Vậy mà vẫn làm mọi việc để con gáibà có chồng. Mẹ nàng là thế.Thăng Long từ đó có Hồ Xuân Hương, người đẹp Cổ Nguyệt Ðường.Trong những ngày tao loạn thời Lê mạt ấy, kinh thành như một phiên chợ họp trái phiên. Línhtráng cướp bóc giữa ban ngày còn tiếng chuông chùa Trấn Quốc thì loạc choạc lúc có lúc không.Xuân Hương bước xuống thuyền thúng, cầm mái dầm đẩy nó vào đám sen. Búp sen, gương senvà cả lá sen đều bán được. Nàng cúi nhìn khuôn mặt mình trong nước hồ Tây, rùng mình. Vócâu qua cửa sổ, người xưa nói thế mà đúng. Nhà có u già giúp việc nhưng u không hái sen, đichợ được nữa. U hết sức rồi. Hai mẹ con mang u từ Quỳnh Lưu ra đây sau khi cha mất, gọi là đểtrả ơn đền nghĩa u nuôi nàng từ tấm bé. Ba miệng ăn mà chỉ trông vào mấy sào đất trồng dâu,trồng hoa. Sen thì mẹ nàng thầu được một đám của phường Khán Xuân, cũng có việc cho nàngtrong suốt cả mùa hè. U Nghĩa cứ đòi về quê, Xuân Hương can: Ai nuôi u ở cái xứ gió ...