Tôi sợ!Chẳng phải một sự đe dọa trực tiếp đến cơ thể đang khiến tôi sợ hãi, mà là tình huống. Mọi vật hôm nay sao đều khác lạ - im lặng hơn ngày thường rất nhiều, mặc dù thành phố Paris những ngày tháng Năm vốn được coi là đất thánh của dân du lịch trên toàn thế giới. Không một dấu vết của vẻ nhộn nhịp hàng ngày. Cũng có thể cảm giác bất thường đã xuất hiện, bởi mọi giác quan của tôi bây giờ chỉ tập trung duy nhất vào ngôi nhà nhỏ bé...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Điệu nhảy thầy tu-phần 1 Điệu Nhảy Thầy Tu - Phần 1 - Truyện Kinh Dị nguồn: blog.ishopvietnam.comTôi sợ!Chẳng phải một sự đe dọa trực tiếp đến cơ thể đang khiến tôi sợ hãi, mà là tình huống.Mọi vật hôm nay sao đều khác lạ - im lặng hơn ngày thường rất nhiều, mặc dù thành phốParis những ngày tháng Năm vốn được coi là đất thánh của dân du lịch trên toàn thế giới.Không một dấu vết của vẻ nhộn nhịp hàng ngày. Cũng có thể cảm giác bất thường đãxuất hiện, bởi mọi giác quan của tôi bây giờ chỉ tập trung duy nhất vào ngôi nhà nhỏ bévới cái mặt tiền màu xám, nhà của bà ấy.Bà ấy, đó là Tanith, bà thầy bói!Tanith là một người bạn thân của tôi, bà đã một vài lần giúp đỡ tôi thoát hiểm. Nhìn trênmột phương diện nào đó, Tanith là người phụ nữ có một không hai. Suy nghĩ về bà làviệc chẳng mấy ích lợi, bởi đằng nào thì người ta cũng không bao giờ rút ra được một kếtluận cụ thể.Tanith là người hay gây bất ngờ, và giọng nói của bà khi gọi điện đến cho tôi nghe nhưmột lời kêu cứu.– Anh phải đến đây ngay, John! Tôi vừa phát hiện ra một bí mật khủng khiếp!Một bí mật...Điều đó có nghĩa là? Dĩ nhiên tôi đã hỏi, nhưng bà không muốn nói cho tôi biết điều đóqua điện thoại. Bà ra lệnh cho tôi đến Paris cành nhanh càng tốt.Vậy là bây giờ tôi đang đứng trước căn nhà của bà, lòng thoắt nhớ lại vụ án đã xãy ra tạiNew York. Vụ án xoay quanh Gatanor Galgenhand. Ngày đó cũng chính Tanith đã gọiđiện cho tôi, gióng lên một hồi chuông báo động vô cùng khẩn thiết.Có phải vụ này cũng thế?Phủ trên thành phố Paris bây giờ là bầu trời hoàng hôn. Nó như một tấm khăn choàngkhổng lồ, bóp méo những âm thanh vốn bình thường theo một cung cách lạ kỳ, tôi cócảm giác nó nuốt chửng mọi âm thanh, để rồi trả lại chỉ một phần rất nhỏ.Tôi nghe loáng thoáng tiếng âm nhạc đang vẳng ra từ một bar rượu gần đó, nhưng đồngthời cũng không thật cảm nhận ra nó. Cả tiếng nói của khách bộ hành, tiếng cười củanhững người phụ nữ cũng lao xao bay xa lắc, xa lơ, tôi chỉ quan tâm đến ngôi nhà.Không nhìn thấy chiếc Tenault nhỏ xinh của Tanith đâu. Chắc bà thầy bói đã đặt nó ởmột nơi nào khác rồi. Tới trước cánh cửa ra vào rất quen thuộc, tôi giơ tay bấm chuông.Tiếng chuông vang lên rất rõ trong nhà. Nhưng cửa vẫn không mở.Tôi ngạc nhiên, cảm giác sợ hãi dần dần có hình dạng rõ ràng. Nếu Tanith không độngđậy, điều này chắc chắn phải có nguyên nhân, một nguyên nhân mà tôi phải tìm cho ra.Mặc dù tôi biết rất rõ bên trong ngôi nhà, nhưng những chi tiết khu phía sau nhà thìkhông. Hơn thế nữa, hiện tôi vẫn chưa biết làm cách nào để vào được phía sau.Cửa khóa. Chỉ cần thoáng nhìn lên ổ khóa, tôi đã biết mở nó ra không phải chuyện khókhăn. Trong người tôi hiện nay đang có sẵn một số công cụ thích hợp.Chẳng muốn để người khác nhìn mình làm việc này, tôi đưa mắt nhìn quanh, xem khôngkhí có “sạch” hay không.Dù trên phố đang có vài người đi lại, nhưng họ hoàn toàn chẳng chú ý gì tới tôi. Người tađang bận rộn với chính bản thân mình, họ cười và đùa với nhau.Chìa khóa của tôi lọt vào. Nó trôi ngọt ngào vào bên trong như được bôi dầu, tôi thậntrọng xoay sang phải, rồi sang trái. Té ra sự việc khó hơn tôi tưởng. Ổ khóa tỏ ra chốngđối, nhưng chỉ được một thời gian ngắn. Sau đó tôi mở được nó ra.Cánh cửa hơi run rẩy một chút khi bị tôi ấn vai tới, đẩy vào trong.Hành lang nằm trong bóng tối.Đã biết rất chính xác mình phải đi về đâu, tôi lẻn người vào hẳn hành lang, khóa cửa. Rồitôi dừng lại và nghe ngóng.Một bầu không khí tĩnh lặng đến khó hiểu tràn ngập không gian trong ngôi nhà. Nó khiếntôi băn khoăn bởi chẳng có vật thể nào động đậy. Tất cả như đã hóa đá một cách kỳ lạ,tựa hồ được bọc một lớp bông thật dày bên ngoài. Cả âm thanh từ con đường ngoài kiacũng bị những bức tường nuốt chửng.Chả lẽ Tanith không có nhà?Nếu thế, thật trái với cách ứng xử thường lệ của bà. Bà đã nói sẽ chờ tôi, vậy mà bây giờđể tôi đứng giữa một ngôi nhà tăm tối và câm lặng.Dù đã tới đây thăm Tanith rất nhiều lần, nhưng tôi vẫn không muốn chuyển động trongbóng tối và giơ tay lên bật đèn lên.Đúng theo nghề nghiệp của mình, bà thầy bói Tanith đã cố gắng rất nhiều trong việc bàybiện, trang hoàng. Bà rất có ý thức hành nghề và hiểu rõ khách hàng muốn gì.Ánh điện trong nhà bà không đột ngột chói lòa lên, mà từ từ sáng dần từng chút.Tôi có cảm giác mình đang lạc vào một rạp chiếu phim. Nhiều ngọn đèn dần cháy, đẩyhành lang chìm vào một luồng sáng bí hiểm.Cho đến lúc này tôi vẫn không rũ bỏ được cảm giác mình là kẻ đột nhập.– Tanith? - Tôi gọi to lên, một phần cũng để xua đi sự ngượng ngùng.Không có tiếng trả lời!Chỉ có tiếng rù rì của một con ruồi, tôi giơ tay chộp và suýt nữa tóm được nó. Bản thântôi là người dị ứng với côn trùng. Vụ án với nhưng con ong giết người mà tôi đã trải quamột lần cũng đủ cho tôi căm thù bọn chúng đến cuối đời.Phía bên phải là phòng làm việc, một căn phong bí hiểm chìm ngập trong một bầu khôngkhí riêng biệt, khác h ...
Điệu nhảy thầy tu-phần 1
Số trang: 17
Loại file: pdf
Dung lượng: 206.69 KB
Lượt xem: 26
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tài liệu có liên quan:
-
10 trang 128 0 0
-
3 Nốt Ruồi Trên Xác Người Yêu_ Người Khăn Trắng
216 trang 84 0 0 -
Bí Mật Ánh Trăng Khuya _ Người Khăn Trắng
275 trang 65 0 0 -
4 trang 59 0 0
-
431 trang 58 0 0
-
277 trang 57 0 0
-
5 trang 56 0 0
-
10 trang 56 0 0
-
Hẹn Em Kiếp Sau _ Người Khăn Trắng
590 trang 50 0 0 -
Hồn Ma Đòi Chồng _ Người Khăn Trắng
578 trang 49 0 0