Danh mục tài liệu

Đò Gỗ

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 91.88 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tháng mười, sau khi quay xong bộ phim trong đó tôi lồng tiếng một vai, tôi quyết định nghỉ lại ít ngày ở nhà bố mẹ. Người tôi gầy gò, tóc sáng, mắt xanh, vẻ ngoài của tôi nom vẻ quý tộc, mặc dù tôi xuất thân từ một gia đình nông dân bình thường nhất ở Măccarêzê.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đò GỗĐò Gỗ Sưu Tầm Đò Gỗ Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 20-October-2012Tháng mười, sau khi quay xong bộ phim trong đó tôi lồng tiếng một vai, tôi quyết định nghỉ lại ítngày ở nhà bố mẹ. Người tôi gầy gò, tóc sáng, mắt xanh, vẻ ngoài của tôi nom vẻ quý tộc, mặcdù tôi xuất thân từ một gia đình nông dân bình thường nhất ở Măccarêzê. Ở đó, trên bìa rừngthông gần Frétgiêna có một khu nhà rộng –nơi tôi sinh ra và đến nay bố, mẹ, chị và hai em traitôi hiện vẫn đang sống, tất cả đều là nông dân.Vào một buổi sáng đẹp trời, tôi ngồi lên xe máy và chỉ một giờ đã phóng trên con lộ Aurêliatrên đường đến nhà bố mẹ. Trong nhà, mọi thứ vẫn nguyên như cũ, nếu không kể bà chị đã đilấy chồng và cái giường của tôi đã đem cho anh rễ nên tôi phải nằm dưới sàn ở trong phòng ăn.Đã hai năm tôi không gặp lại những người trong gia đình, nhưng đừng vội nghĩ rằng tôi đã đượcmọi người ôm hôn và đón tôi với vòng tay rộng mở. Tất cả đều đã quen nghĩ rằng như vậy làtrong nhà bớt đi một miệng ăn và nói chung thì ai chả biết tính người nông dân. Đáng lẽ phảimừng rỡ vì tôi về thì mọi người lại đi phàn nàn rằng mùa màng năm nay không được tốt lắm vàdự trữ trong nhà khó lòng mà kéo được đến sang xuân. Cả đến mẹ tôi khi ôm hôn tôi cũng nói:- Mày nhất định phải ở đây với bố mẹ một tháng nhé...Tôi hiểu rằng một tháng –đó là hạn tối đa, mẹ nói thế có nghĩa là “không quá một tháng”, nêntôi vội nói để cả nhà yên tâm, rằng tôi sẽ chỉ ở chơi chừng một, hai tuần. Câu trả lời của tôi làmmọi người yên lòng ngay, và thái độ đối với tôi khác hẳn. Còn bà chị -chuyên môn đãi bôi- cốgượng bảo:- Cậu chỉ chơi ít thế thôi à?Tôi còn giả vờ khéo hơn, làm ra vẻ tin những lời bà nói là thật lòng.Lý do thật sự khiến tôi về đây không phải là sự nhớ nhà mà tôi đã quen từ lâu, hay nhớ cảnhđồng quê mà tôi khó chịu đến phát ghét, mà là cô Glôria, diễn viên đóng vai phụ cùng với tôi ởChinê-chita(1). Glôria là một cô gái cao to, khỏe mạnh, tóc đen và mắt xanh lơ. Điểm yếu duynhất của cô gái là cái mũi hơi to và đỏ như màu da anh chàng nghiện rượu. Nhưng cô khôngphải nghiện rượu, tự nhiên mũi cô như thế thôi.Có một thời tôi tán tỉnh cô, nhưng sau đó cô thôi không đến nơi hẹn gặp với tôi nữa vì, như côtuyên bố, tôi không có địa vị. Biết nói thế nào về điều này nhỉ? Địa vị thì tôi có chứ: tôi làm ởngành điện ảnh; nhưng cô không cho đó là địa vị. Chịu khó lắng nghe thì thấy: theo cô, có địavị, về thực chất, nghĩa là có tiền để mà có thể sống sung sướng không cần gì địa vị. Khi chia tayTrang 1/6 http://motsach.infoĐò Gỗ Sưu Tầmnhau, tôi nói với cô:- Nào, chúng ta thống nhất với nhau nhé: cô cho rằng địa vị là tiền chứ gì?Cô ta đáp:- Vâng thì đã sao? Giả sử là như thế thì anh bảo sao nào?Đến đây tôi bèn bảo:- Còn sao nữa!...Xin chào. Hay đúng hơn là vĩnh biệt!Sau đó một thời gian, tôi được biết rằng một gã Môricôni nào đó đáng tuổi cha chú cô, nhưnggiàu, đã đón cô về ở biệt thự của hắn ở Frétgiêna hoặc là vì hắn có gia đình ở Rôma, hoặc là vìhắn thích thỉnh thoảng lại ra biển chơi. Mà Măccarêzê lại ở sát ngay Frétgiêna, còn tôi thì vẫnyêu Glôria, nên tôi muốn gặp cô, chỉ để gặp lại nhau, thăm hỏi, xem xem bây giờ cô thấy sốngthế đã bằng lòng chưa.Buổi sáng, khi mọi người trong nhà ra đồng hết, tôi men theo con đường mòn nhỏ ra biển, dạoquanh quẩn dọc bờ biển. Lúc đó là tháng mười, nhưng là một ngày tháng mười tuyệt đẹp màkhông ai nhớ nổi có ngày nào đẹp hơn thế không. Bầu trời không một gợn mây, hồng lên trongbuổi sớm, mặt trời nhô lên trên mặt biển tươi cười và phẳng lặng như gương, bãi biển chan hòaánh sáng, còn đằng sau bãi biển là những bụi cây xanh um im phăng phắc. Tôi vừa đi vừa nhìnnhững mẩu gỗ đen, những cành cây tươi, những rễ cây vàng, những vỏ ốc trắng mà sóng dồn đểlại trên cát. Thỉnh thoảng tôi lại nhìn ra mặt biển vắng lặng chỉ nhấp nhô dăn ba chiếc thuyềncủa dân chài nghèo thả lưới xuống vùng nước gần bờ, hy vọng đánh được ít tôm cá.Tôi không đi tìm Glôria, tôi muốn cuộc gặp gỡ sẽ diễn ra một cách tình cờ. Đôi lúc tôi ngồi trênbờ nghe sóng vỗ, những đợt sóng khi thì tràn vào khi thì rút ra tạo nên một tiếng rì rào nghenhư tiếng người nhắc đi nhắc lại vẫn một lời khẳng định. Dưới nắng, tôi ngồi nghe như mê mẩncái giọng nói ấy để cố hiểu xem nó nói gì với mình. Cứ thế, một hôm, lúc lội qua con lạchArônê ngăn cách Măccarêzê với Frétgiêna, đang chăm chú nhìn xuống dưới chân để khỏi bịtrượt, tôi bỗng nghe có tiếng người nói:- Kìa Mauritxiô, anh làm gì ở đây thế?Đó là Glôria. Tôi không biết làm sao lúc nãy tôi không trông thấy cô, nhưng ở cái bãi biểnthường vẫn hay thế: bãi biển không người, thế rồi đột nhiên không rõ từ đâu xuất hiện mộtngười, y như từ dưới đất mọc lên. Glôria mặc một cái quần phăng chặt, bó chẽn lấy hông khiếnngười ta có cảm giác sắp nứt tung, vì như tôi nói, vóc người cô đậm và chắc như một pho tượng.Nhưng cô vẫn xinh như xưa, bất kể cái mũi hơi to –cái khuyêt điểm đó đối với tôi cũng có phầndễ thương và tôi lại đâm thích.- Quả đất tròn mà...-tôi nói lạnh lùng.Cô đáp lại với vẻ tự nhiên có phần giả vờ:- Đêm qua em nằm mơ thấy anh, lúc tỉnh dậy em nghĩ: chắc là hôm nay mình sẽ gặp anh ấy!Đấy, thế mà quả em gặp được anh rồi. Anh làm gì vậy?- Thì cô thấy đấy.Trang 2/6 http://motsach.infoĐò Gỗ Sưu TầmTôi lội qua lạch, ngồi xuống, chà xát hai chân vào cát cho khô. Cô lại gần ...