Danh mục tài liệu

Đông Châu Liệt Quốc - Hồi 105

Số trang: 19      Loại file: pdf      Dung lượng: 146.27 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lại nói sau khi Trần Trung bị giết, quần thần có nhiều người không sợ lại càng cố can vua Tần, nhưng ai can cũng bị vua Tần giết chết, phơi thây ở dưới cửa khuyết, trước sau cộng hai mươi bảy người. Bấy giờ vua Tề, vua Triệu cùng đến chầu, trông thấy đống thây, hỏi biết nguyên do, thì đều than thở, chê thầm vua Tần là người bất hiếu. Có người Thường châu tên là Mao Tiêu, nhân đến chơi Hàm dương, ở trong nhà trọ, nghe người cùng trọ nói đến việc ấy, Mao Tiêu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đông Châu Liệt Quốc - Hồi 105 Đông Châu Liệt Quốc Hồi 105 Mao Tiên cởi áo can vua Tần Lý Mục dùng kế lui Hoàn Xỉ Lại nói sau khi Trần Trung bị giết, quần thần có nhiều người không sợlại càng cố can vua Tần, nhưng ai can cũng bị vua Tần giết chết, phơi thây ởdưới cửa khuyết, trước sau cộng hai mươi bảy người. Bấy giờ vua Tề, vuaTriệu cùng đến chầu, trông thấy đống thây, hỏi biết nguyên do, thì đều thanthở, chê thầm vua Tần là người bất hiếu. Có người Thường châu tên là MaoTiêu, nhân đến chơi Hàm dương, ở trong nhà trọ, nghe người cùng trọ nóiđến việc ấy, Mao Tiêu căm tức mà nói rằng: - Con mà giam mẹ thì còn trời đất gì nữa! Rồi bảo chủ trọ cho nước nóng để tắm gội, sớm hôm sau sẽ vào canvua Tần. Người cùng trọ can rằng: - Hai mươi bảy người kia đều là bề tôi thân tín của nhà vua thế mà cònkhông được, đều bị giết liền tay, huống chi nhà ngươi! Mao Tiêu nói: - Chỉ có hai mươi bảy người can thì vua Tần không nghe, nếu cóngười nữa can, thì vua Tần nghe cũng không biết chừng! Những người cùng trọ đều cười là ngu. Sáng hôm sau vào trống canhnăm, Mao Tiêu gọi chủ trọ lấy cơm ăn thật no để đi. Chủ trọ nắm áo giữ lại,Mao Tiêu dứt áo ra đi. Các người cùng trọ chắc là Mao Tiêu tất chết, bènđem hành trang của Mao Tiêu ra chia nhau. Mao Tiêu đi đến dưới cửakhuyết, phục vào đống thây kêu to rằng: - Tôi là khách nước Tề tên là Mao Tiêu, xin dâng lời can đại vương. Vua Tần sai nội thị ra hỏi là can việc gì, có dính dáng đến việc tháihậu không? Mao Tiêu nói: - Tôi chính vì việc ấy mà đến! Nội thị vào tâu, vua Tần nói: - Mầy nên chỉ đống thây ở dưới cửa cho nó biết! Nội thị ra bảo Mao Tiêu rằng: - Khách không thấy thây xác chồng đống đấy ư? Sao không sợ chếtnhư thế? Mao tiêu nói: - Tôi nghe trên trời có hai mươi tám ngôi sao, giáng sinh xuống đất thìlàm chính nhân. Nay số chết đã hai mươi bảy người rồi, còn thiếu một, nêntôi đến đây muốn cho đủ số ấy. Thánh hiền ngày xưa ai la không chết, tôiđây lại sợ chết ư? Nội thị vào tâu vua Tần cả giận nói rằng: - Thằng cuồng dám phạm lệnh cấm của ta! Rồi sai đặt chảo nước sôi ở sân, nói rằng: - Ta sẽ luộc sống thằng này, để nó không được cùng chết vào đốngthây cho đủ số hai mươi tám. Nói xong vua Tần chống gươm ngồi, long mày trợn ngược, bọt miếngphì ra, cơn giận nổi lên sùng sục, gọi lên mấy tiếng cho đòi thằng cuồng vàođể luộc. Nội thị ra đòi Mao Tiêu, Mao Tiêu cố ý đi rón rén. Nội thị giục đinhanh, Mao Tiêu nói: - Tôi đến trước mặt vua thì phải chết ngay, vậy hoãn cho tôi chốc lát,có hại gì! Nội thị thương tình, dìu dắt đi vào. Mao Tiêu đến dưới thềm lạy hailạy dập đầu tâu rằng: - Tôi nghe nói: “kẻ sống không kiêng nói đến cái chết; kẻ có nướckhông kiêng nói đến chuyện mất nước; kiêng nói mất nước cũng không làmcho nước còn được, kiêng nói cái chết cũng không làm cho mình sống được”.Cái kế sống chết mất còn, đức minh chủ cần phải biết. Chẳng hay đại vươngcó muốn nghe không? Vua Tần nét mặt hơi dịu nói rằng: - Mày có kế gì thử nói ta nghe: Mao Tiêu nói: - Kẻ trung thần không tiến lời nói a dua; đứng minh chủ không có việclàm cuồng bội. Vua làm việc cuồng bội mà bầy tôi không nói là bầy tôi phụvua; bề tôi có lời ngay thẳng mà vua không nghe là vua phụ long bề tôi. Đạivương có việc làm trái đạo trời mà không tự biết; kẻ bề tôi hèn mọn này cólời nói ngay thẳng trái tai, mà vua lại không muốn nghe. Cho nên tôi e rằngnước Tần từ đây nguy mất! Vua Tần sợ hãi hồi lâu, sắc mặt càng dịu, nói rằng: - Nhà ngươi định nói việc gì ta bằng lòng nghe. Mao tiêu nói: - Có phải đại vương ngày nay đang quan tâm đến việc khắp thiên hạđó không? Vua Tần nó: - Phải Mao Tiêu nói: - Thiên hạ sở dĩ tôn Tần, không phải chỉ vì sợ oai lực của đại vương,mà cũng vì cho rằng đại vương là hùng chủ cả thiên hạ, và trung thần, liệt sĩ,đều tập hợp ở triều đình Tần vậy. Nay đại vương xé thây giả phụ, là bấtnhân; đập chết hai em là bất hữu, đày mẹ ở cung Hoắc dương là bất hiếu,giết hại những người can ngăn, bày thây ở dưới cửa khuyết, thực không khácgì Kiệt, Trụ! Quan tâm đến việc toàn thiên hạ mà làm như thế, thì sao chothiên hạ phục được? Xưa kia vua Thuấn thờ bà mẹ ác nghiệt hết đạo màđược làm vua, vua Kiệt giết Long Bàng, vua Trụ giết Tỉ Can, mà thiên hạđều làm phản cả. Tôi tự biết là tất chết, nhưng e rằng sau khi tôi chết rồi, sẽkhông còn ai dám nói nữa, rồi ra lời nguyền rủa ngày càng them, nhữngngười có trung mưu không dám bày tỏ, trong lìa ngoài tan, chư hầu sẽ làmphản hết! Tiếc thay đế nghiệp của Tần đã gần thành, mà tự đại vương lại làmcho hỏng đi. Tôi nói hết rồi, xin chịu tội luộc! Mao Tiêu nói xong lập tức đứng dậy cởi áo chực nhảy vào chảo nướcsôi. Vua Tần vội chạy xuống, tay trái nắm lấy Mao Tiêu, tay phải vẫy tả hữubảo cất vạc nước sôi đi. Mao Tiêu nói: - Đại vương đã yết bảng cự người can, không luộc tôi thì còn ai sợ? Vua Tần lại sai cất bỏ bảng đi. Rồi say tả hữu đưa áo cho Mao Tiêumặc, mời ngồi nói rằng: - Những người can trước chỉ kể tội quả nhân, chưa hề nói rõ cái lẽ cònmất. Nay trời sai tiên sinh đến mở bảo sự ngu tối cho quả nhân,quả nhân xinkín theo như lời! Mao Tiêu lạy hai lạy nói rằng: - Đại vương đã nghe lời tôi, thì xin lập tức đi đón thái hậu về; đốngthây chết ở dưới cửa khuyết, đều là cốt huyết trung thần, xin cho thu táng. Vua Tần liền sai quan tư lý thu nhặt tử thi hai mươi bảy người, đềusắm quan quách đem đi chôn ở núi Long thú, gọi là “Hội trung mộ”. Ngayhôm ấy tự vua Tần đi đón thái hậu, sai Mao Tiêu ngự xe đến Ung châu. Khigần đến cung Hoắc dương, vua Tần sai sứ giả vào báo trước, rồi mình ...