Danh mục tài liệu

Đông Châu Liệt Quốc - Hồi 59

Số trang: 26      Loại file: pdf      Dung lượng: 173.36 KB      Lượt xem: 17      Lượt tải: 0    
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trung quân nguyên sóai nước Sở là công tử Trắc, vốn là người nghiện rượu, mỗi lần uống kể hàn trăm bầu không thôi, mỗi lần say kể hàng suốt ngày không tỉnh . Sở Cung vương vẫn biết như vậy, nên trong khi đi trận, thường nghiêm cấm không cho công tử Trắc uống rượu . Bấy giờ Tấn và Sở gây việc tranh chiến, công tử Trắc đang làm trung quân nguyên sóai, không dám uống một hớp rượu nào cả . Khi Sở Cung vương bị mũi tên trở về, vừa thẹn vừa giận, công tử Trắc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đông Châu Liệt Quốc - Hồi 59 Đông Châu Liệt Quốc Hồi 59 Tư Đồng cậy thế Tấn Lệ công Triệu Vũ báo thù Đồ Ngạn Giả Trung quân nguyên sóai nước Sở là công tử Trắc, vốn là người nghiệnrượu, mỗi lần uống kể hàn trăm bầu không thôi, mỗi lần say kể hàng suốtngày không tỉnh . Sở Cung vương vẫn biết như vậy, nên trong khi đi trận,thường nghiêm cấm không cho công tử Trắc uống rượu . Bấy giờ Tấn và Sởgây việc tranh chiến, công tử Trắc đang làm trung quân nguyên sóai, khôngdám uống một hớp rượu nào cả . Khi Sở Cung vương bị mũi tên trở về, vừathẹn vừa giận, công tử Trắc nói với Sở Cung vương rằng: - Nay quân hai bên đều đã mỏi mệt, ngày mai đại vương hãy cho đìnhchiến một hôm, để tôi xin nghĩ mưu kế báo thù . Công tử Trắc về dinh, ngồi đến nửa đêm, chưa nghĩ được mưu kế gì .Có một tên người nhà là Cốc Dương vốn là người thân cận của công tử Trắcthấy công tử Trắc lo nghĩ buồn rầu, nhân có giấu được ba lọ rượu thật ngon,liền hâm một lọ, đem dâng lên công tử Trắc . Công tử Trắc cầm chén ngửingạc nhiên mà hỏi rằng: - Rượu à ? Cốc Dương dẫu biết là công tử Trắc muốn uống, nhưng sợ người xungquanh lộ chuyện ra ngoài, mới giả cách nói: - Không phải rượu, đây là nước tiêu thang đó . Công tử Trắc hiểu ý, uống một hơi hết ngay, vị ngọt hương thơm,không biết thế nào mà kể! công tử Trắc uống xong lại hỏi: - Còn nước tiêu thang không ? Cốc Dương nói: - Bẩm còn! Cốc Dương lại rót một chén đầy nữa dâng lên . Công tử Trắc lâu naythèm rượu quá, cứ gọi Cốc Dương lấy nước tiêu thang mãi . Rót xong liềnuống, uống xong lại rót, thành ra uống nhiều quá, say lử người ra, rồi nằmphục ở trên chiếu mà ngủ . Sở Cung vương nghe tin quân Tấn định đến gàgáy hôm sau thì giao chiến, có quân Lỗ và quân Vệ cũng đến đánh giúp, vộivàng sai nội thị đi triệu công tử Trắc để bàn mưu kế . Ai ngờ công tử Trắc đãsay tít cung thang, gọi cũng chẳng thưa, lôi cũng chẳng dậy, chỉ thấy mùirượu nồng sực cả lên . Nội thị vào tâu với Sở Cung vươg . Sở Cung vươnglại sai người gọi, cả thảy đến mười tin luôn, nhưng càng gọi gấp bao nhiêuthì công tử Trắc lại càng ngủ lỳ bấy nhiêu . Cốc Dương thấy vậy, khóc mànói rằng: - Ta yêu nguyên soái mà dâng rượu, ai ngờ thành ra hại nguyên sóái!nay đại vương biết thì tính mệnh ta cũng khó lòng mà toàn vẹn đuợc, chibằng ta bỏ trốn đi là hơn . Sở Cung vương thấy công tử Trắc không đến, không biết làm thế nào,phải sai người triệu công tử Anh Tề . Công tử Anh Tề vốn bất hoà với côngtử Trắc, liền tâu với Sở Cung vương rằng: - Tôi đã biết là quân Tấn mạnh thế lắm, không thể đánh được, cho nêntừ trước tôi vẫn không muốn cứu Trịnh . Việc này đều tại quan tư mã (trỏ vàcông tử Trắc) cả, nay quan tư mã tham chén quá say, tôi cũng không biếtdùng mưu kế gì cho được, chi bằng đêm hôm nay ta rút quân về, để khỏichịu thua nhục nhã . Sở Cung vương nói: - Đã đành như thế, nhưng nay quan tư mã say rượu quá, nếu bị quânTấn bắt được, thì nhục quốc thể lắm đấy! Nói xong gọi Dưỡng Do Cơ vào mà bảo rằng: - Ta trông cậy vào thần tiễn của nhà ngươi để hộ vệ quan tư mã rakhỏi địa giới . Chỉ còn Dưỡng Do Cơ ở lại sau . Dưỡng Do Cơ nghĩ thầmnếu đợi quan tư mã tỉnh rượu thì biết đến bao giờ! Bèn sai nguời vực công tử Trắc dậy, đem dây da trói lại, rồi đặt lêntrên xe, cho đi trước còn mình thì cùng với ba trăm quân cung tên, thong thảđi sau . Sáng hôm sau, quân Tấn mở cửa dinh ra để giao chiến, kéo thẳngđến dinh quân Sở, chẳng thấy một người nào cả, biết là quân Sở đã trốn đirồi . Loan Thư toan đem quân đuổi theo . Sĩ Nhiếp cố ý can . Loan Thư lạinghe báo rằng khắp địa giới nước Trịnh, chỗ nào cũng có quân phòng thủ,biết là thế không làm gì nổi, mới truyền rút quân trở về nước Tấn . Quân Lỗvà quân Vệ cũng đều về nước cả . Công tử Trắc đi được 50 dặm đường, dần dần tỉnh rượu, thấy tay chânđều vướng bận, mới kêu rầm lên rằng: - Ô hay! ai trói ta thế này! Quân sĩ nói: - Quan tư mã say rượu quá, Dưỡng tướng quân sợ đi xe không vững,vậy nên phải làm như thế . Nói xong, liền cởi trói cho công tử Trắc . Công tử Trắc hai mắt hãycòn hoa mờ cả lên, ngoảnh lại hỏi quân sĩ rằng: - Xe ngựa ta đi đâu thế này ? Quân sĩ nói: - Đường về nước ta đó! - Tại sao lại về ? Quân sĩ nói: - Đêm qua đại vương mấy lần ra triệu quan tư mã, vì quan tư mã sayrượu quá, vậy nên đại vương sợ quân Tấn đến đánh, không có ai chống lạinổi, đã phải rút quân trở về rồi! Công tử Trắc khóc mà nói rằng: - Cốc Dương làm hại ta rồi! Công tử Trắc truyền gọi Cốc Dương thì Cốc Dương đã bỏ trốn đi đâumất . Sở Cung vương đi khỏi hai trăm dặm, mới được yên lòng . Lại sợ côngtử Trắc lo tội mà tự tử, mới sai người truyền bảo rằng: - Ngày xưa Tử Ngọc (tên tự Thành Đắc Thần) thua trận mà bị tội, làvì lúc bấy giờ tiên quân ta không đi, nay ta thân hành đem quân đi thì tội tạita, không dự gì đến quan tư mã . Công tử Anh Tề muốn cho công tử Trắc tự tử chết, bèn sai người nóivới công tử Trắc rằng: Việc Tử Ngọc ngày xưa thua trận mà tự tử, hẳn quan tư mã cũng đãbiết; giả sử đại vương không trị tội, quan tư mã còn mặt mũi nào đối vớiquân sĩ nước Sở ngày nay! Công tử Trắc thở dài mà nói rằng: - Quan lệnh doãn (tức là công tử Anh Tề) trách ta thế là phải lắm, cólẽ nào ta lại dám tham sống làm gì! Nói xong, thắt cổ mà chết . Sở Cung vương rất là thương tiếc . Tấn Lệ công thắng được quân Sở, tự cho mình là thiên hại vô địch,càng có ý kiêu ngạo lắm . Sĩ Nhiếp biết là nước Tấn thế nào cũng loạn, đemlòng lo nghĩ, thành ra ốm nặng, liền sai quan thái thúc cúng thần, để khẩnxin cho được chóng chết . Chưa được bao lâu thì Sĩ Nhiếp chết . Bấy giờ Tư Đồng là người khéo nịnh hó ...