Quân Tấn và quân chư hầu vây thành Bức Dương trong hai mươi bốn ngày mà chưa phá vỡ, bỗng trời mưa to lắm, mặt đất bị nước ngập sâu ba thước, Tuân Yển và Sĩ Mang lo sợ, vào nói với Tuân Dinh rằng: - Chúng tôi vẫn tưởng là thành nhỏ dễ đánh, ai ngờ vây mãi không phá được, mà trời lại mưa to; nay đang mùa hạ, lại là mùa nước lên, sông Bào ở phía tây, sông Tiết ở phía đong, sông Khoách ở phía đông bắc, ba sông ấy đều nhau với sông Tứ,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đông Châu Liệt Quốc - Hồi 61 Đông Châu Liệt Quốc Hồi 61 Tấn Điệu công cử binh đánh Sở Tôn Lâm Phủ nổi loạn đuổi vua Quân Tấn và quân chư hầu vây thành Bức Dương trong hai mươi bốnngày mà chưa phá vỡ, bỗng trời mưa to lắm, mặt đất bị nước ngập sâu bathước, Tuân Yển và Sĩ Mang lo sợ, vào nói với Tuân Dinh rằng: - Chúng tôi vẫn tưởng là thành nhỏ dễ đánh, ai ngờ vây mãi khôngphá được, mà trời lại mưa to; nay đang mùa hạ, lại là mùa nước lên, sôngBào ở phía tây, sông Tiết ở phía đong, sông Khoách ở phía đông bắc, basông ấy đều nhau với sông Tứ, vạn nhất trời mưa mãi, nước mấy sông ấytràn đến thì khó lòng mà thu quân được, chi bằng ta tạm rút về, rồi sau sẽliệu . Tuân Dinh nổi giận, cầm cái ghế đang ngồi, ném xuống trước mặtTuân Yển và Sĩ Mang mà mắng rằng: - Ta vẫn bảo thành ấy dẫu nhỏ mà vững bền lắm, chưa dễ phá nổi, cácngươi dám tự quyết là đánh được; khi ở trước mặt chúa công, các ngươi cố ýxin đi đánh, khiến cho ta phải đem quân tới đây . Nay đánh mãi không được,vừa gặp trời mưa, đã muốn rút quân về; các ngươi muốn đến đây thì dễ, chứmuốn rút về thì khó, ta hạn cho bảy ngày nữa, nếu không phá vỡ thành BứcDương thì sẽ chiếu theo quân pháp mà chém đầu . Muốn tốt thì đi đi chomau chớ đến đây nữa! Tuân Yển và Sĩ Mang sợ hãi, xám xanh cả mặt, vâng vâng dạ dạ, luônmồm mà lui ra, bảo các tướng bộ thuộc của mình rằng: - Quan nguyên sóai nghiêm hạn trong bảy ngày nữa, nếu không phávỡ thành Bức Dương thì chém đầu chúng ta, nay ta cũng nghiêm hạn cho cácngươi, nếu trong sáu ngày nữa mà không phá vỡ được thành cũng chém đầucác ngươi trước rồi ta sẽ tự tử để giữ lấy quân pháp . Các tướng đều sợ hãi nhìn nhau . Tuân Yển và Sĩ Mang nói: - Quân pháp không phải là nói đùa, chúng ta phải xông pha tên đạn,ngày đêm đánh riết, có tiến mà không thoái! Nói xong, sai người ước với quân nước Lỗ, nuớc Tào và nước Châucùng nhau ra sức . Bấy giờ thế nước đã hơi lui, Tuân Yển và Sĩ Mang thúcquân tiến đánh: tên đạn ở trên mặt thành bắn xuống như mưa, mà Tuân Yểnvà Sĩ Mang nhất định không đánh . Đến ngày thứ năm, trong thành hết cảtên đạn . Tuân Yển mới bắc thang trèo lên, Sĩ mang cũng lên theo, quântướng các nước đều lục tục kéo nhau lên cả . Văn Ban tiếp chiến trong cácngõ hẻm, kiệt sức mà chết . Tuân Dinh vào thành, vua Bức Dương đem thầnthuộc ra xin hàng . Lúc bấy giờ Tấn Điệu công lo không đánh được thành Bức Dương, lạiđem hai nghìn tinh binh đến để trợ chiến . Khi đi đến đất Sở Khâu (đất nướcVệ), nghe tin Tuân Dinh đã hạ được thành Bức Dương rồi, liền sai sứ đếnnước Tống, đem thành Bức Dương phong cho quan đại phu nước Tống làHướng Thú . Hướng Thú cùng với Tống Bình công thân hành đến đất SởKhâu, yết kiến Tấn Điệu công . Hướng Thú chối từ không dám nhận phong .Tấn Điệu công liền giả đất cho Tống Bình công . Tuân Dinh thuật lại sựdũng cảm của ba tướng nước Lỗ, Tấn Điệu công ban xe và áo cho mỗingười . Các tướng nước Lỗ lạy tạ, rồi thu quân về . Tấn Điệu công trách vuaBức Dương về tội khi trước giúp Sở, giáng làm thứ nhân, lại chọn một ngườitrong họ của vua Bức Dương cho ở đất Hoắc Thành để giữ lấy việc cúng tế . Mùa thu năm ấy, Tuân Hội tạ thế, Tấn Điệu công thấy Ngụy Giáng làngười biết giữ phép, bèn nhấc lên chức tân quân phó tướng; cho Trương Lãothay Ngụy Giáng làm chức tư mã . Mùa đông năm ấy, đạo quân thứ hai của Tấn lại sang đánh Trịnh,đóng đồn ở đất Ngưu Thủ (đất nước Trịnh) và đất Hổ Lao, vừa lúc ấy, ngườinước Trịnh là Uý Chỉ nổi loạn, giết công tử Phi, công tử Phát và công tửTriệt ở tây cung . Con công tử Phi là công tôn Hạ (tên tự là Tử Tây) và concông tử Phát là công tôn Kiều (tên tự là Tử Sản) đều đem bọn vũ sĩ trongnhà đi đánh Uý Chỉ . Uý Chỉ chạy về Bắc cung . Công tôn Mại cũng đemquân đuổi đánh, giết chết được Uý Chỉ, rồi lập công tử Gia làm thượngkhanh . Loan Áp nói với Tuân Dinh rằng: - Ta nên nhân lúc nước Trịnh có loạn mà tiến đánh ngay thì tất có thểphá được . Tuân Dinh nói: - Nhân lúc người ta có loạn mà đánh là bất nghĩa . Tuân Dinh truyền hoãn binh không đánh vội . Quan thượng khanhnước Trịnh là công tử Gia xin giảng hoà . Tuân Dinh thuận cho . Đến lúccông tử Trịnh nước Sở đem quân cứu Trịnh thì quân Tấn đã rút về rồi .Nước Trịnh lại cùng với nước Sở giảng hoà . Năm sau, Tấn Điệu công lạicho đạo quân thứ ba sang đánh Trịnh . Toán quân của Hướng Thú nướcTống kéo đến cửa đông . Quan thượng khanh nước Vệ là Tôn Lâm Phủ cũngđem quân đóng ở phía bắc . Quan hạ quan nguyên soái nước Tấn là Triệu Vũđem quân đóng ở phía tây . Tuân Dinh đem đại binh tự đất Bắc Lâm kéo quaphía tây, tiến đến cửa nam, rồi sai người ước với các toán quân cùng vâynước Trịnh . Trịnh Giản công sợ lắm, lại xin giảng hoà . Tuân Dinh thuậncho, rồi lui quân về địa giới nước Tống . Trịnh Giản công thân hành đếnkhoao thưởng quân sĩ, cùng với Tuân Dinh hội thề . Sở Cung vương giậnlắm, sai công tử Trịnh sang mượn quân Tần để về đánh Trịnh . Bấy giờ vì Sở Cung vương phu nhân là em gái Tần Cảnh công (conTần Hoàn công) nên hai nước có tình thân gia với nhau, Tần Cảnh công bènsai đại tướng là Doanh Thiêm đem quân sang giúp nước Sở . Sở Cungvương đem đại binh thẳng đường tiến sang Huỳnh Dương và nói quả quyếtrằng: - Lần này không diệt được nước Trịnh thì không chịu rút quân về . Trịnh Giản công từ khi giảng hoà với Tấn, biết chắc rằng thế nào Sởcũng lại đem binh sang đánh, mới họp triều thần lại để thương nghi . Các quan đại phu đều nói: - Hiện nay thế lực nước Tấn cường thịnh, nước Sở không bằng, nhưngquân Tấn đi thì mua mà đến thì chậm, cho nên hai nước chưa gặp được nhauđể quyết một trận trống mái, thành ra cứ tranh nhau mãi; nếu quân Tấn chịugiúp ta thực sự mà đánh Sở thì quân Sở tự biết sức kém mà phải tránh x ...
Đông Châu Liệt Quốc - Hồi 61
Số trang: 33
Loại file: pdf
Dung lượng: 193.51 KB
Lượt xem: 15
Lượt tải: 0
Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
đông châu liệt quốc truyện trung quốc nhân nhật lịch sử trung quốc lịch sử trung hoa qua truyện truyện kiếm hiệpTài liệu có liên quan:
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi
7 trang 298 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 2 (A)
23 trang 291 0 0 -
139 trang 289 0 0
-
Càn Khôn Song Tuyệt - Gia Cát Thanh Vân
722 trang 134 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (B)
29 trang 117 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 5 (B)
30 trang 117 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (A)
24 trang 109 0 0 -
Luân Hồi Cung Chủ - Gia Cát Thanh Vân
494 trang 70 0 0 -
438 trang 67 0 0
-
2391 trang 63 0 0