Danh mục tài liệu

Đông Châu Liệt Quốc - Hồi 91

Số trang: 26      Loại file: pdf      Dung lượng: 180.30 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lại nói Tô Tần đã liên hợp được sáu nước, bèn sai viết một bản tung ước bỏ vào cửa quan nước Tần, viên quan lại đưa về trìh Huệ Văn vương, Huệ Văn vương cả sợ, hỏi tướng quốc Công tôn Diễn rằng: - Nếu sáu nước hợp một, thì quả nhân không còn mong gì tiến thủ nữa! tất phải nghĩ kế phá cái tung ước ấy, mới có thể mưu đồ việc lớn được! Công tôn Diễn nói: - Đứng đầu tung ước là nước Triệu . Đại vương nên đem quân đánh Triệu, xem nước...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đông Châu Liệt Quốc - Hồi 91 Đông Châu Liệt Quốc Hồi 91 Nhường ngôi báu, Yên Khoái hại mình Dâng đất dối, Trương Nghi lừa Sở Lại nói Tô Tần đã liên hợp được sáu nước, bèn sai viết một bản tungước bỏ vào cửa quan nước Tần, viên quan lại đưa về trìh Huệ Văn vương,Huệ Văn vương cả sợ, hỏi tướng quốc Công tôn Diễn rằng: - Nếu sáu nước hợp một, thì quả nhân không còn mong gì tiến thủnữa! tất phải nghĩ kế phá cái tung ước ấy, mới có thể mưu đồ việc lớn được! Công tôn Diễn nói: - Đứng đầu tung ước là nước Triệu . Đại vương nên đem quân đánhTriệu, xem nước nào cứu nước Triệu trước, ta lập tức dời quân đi đánh nướcấy, như vậy thì chư hầu đều sợ mà tung ước phải vỡ ngay . Bấy giờ Trương Nghi cũng ngồi đó, ý muốn gạt việc đánh Triệu ra đểbáo ơn Tô Tần, bèn nói rằng: - Sáu nước mới hợp, cái thế chưa thể làm vỡ ngay được . Nếu Tầnđánh Triệu thì năm nước kia sẽ đem tinh binh để trợ chiến, quân Tần lochống lại còn chưa nổi, lại còn hòng dời đi đánh nước nào nữa ? Ở ngaycạnh nước Tần là nước Ngụy, mà ở xa mãi phía bắc là nước Yên, nếu đạivương sai sứ đem nhiều tiền của đút lót cầu thân với Ngụy, làm cho cácnước sinh lòng ngờ nhau, lại cùng thái tử nước Yên kết hôn, như thế thì rồiđây tung ước tất phải tự giải vậy . Huệ Văn vương lấy làm phải, bèn hứa trả lại nước Ngụy bảy thành, đểcầu hoà . Ngụy cũng sai người đến đáp lễ Tần, lại đem con gái gả cho thái tửnước Tần . Triệu vương nghe tin, đòi Tô Tần vào trách rằng: - Nhà ngươi xướng ra việc hợp tung, sáu nước hoà thuận cùng nhauchống Tần, nay chưa được hơn một năm mà hai nuớc Yên, Ngụy đều đãthông Tần, coi vậy đủ biết tung ước là không đủ cậy . Nếu quân Tần bỗngđến đánh Triệu, thì còn mong gì hai nước ấy đến cứu nữa ? Tô Tần sợ hãi tạ rằng: - Tôi xin vì đại vương sang sứ nước Yên, rồi sau sẽ có cách bảo lạinước Ngụy . Tần bèn bỏ Triệu sang Yên . Địch vương nước Yên cho Tần làmtướng quốc . Bấy giờ Địch vương mới lên ngôi, Tề Tuyên vương nhân lúc cótang đem quân đến đánh, lấy mất mười thành của Yên, Địch vương bảo TôTần rằng: - Trước đây tiên quân đem cả nước mà gửi cả vào lời nói của tiên sinhđể sáu nước hoà thân với nhau . Nay tiên quân chết chưa héo cỏ, mà quân Tềđã đến đánh lấy mười thành, thế thì còn coi lời thề ở Hằng Thuỷ ra gì nữa! Tô Tần nói: - Tôi xin vì đại vương sang nước Tề, khiến họ phải trả lại mười thànhcho nước Yên . Địch vương bằng lòng, Tô Tần liền đi sang Tề, nói với Tuyên vươngrằng: - Vua Yên là đồng minh của đại vương, mà cũng là con rể yêu của vuaTần . Đại vương lấy được mười thành của Yên thì lấy làm lợi, nhưng rút cụckhông những Yên oán Tề mà Tần cũng oán Tề nữa . Được mười thành màchuốc lấy hai cái oán, không phải là kế hay . Nay đại vương nên theo kế củatôi, trả lại nước Yên mười thành, mà kết thân với hai nước Yên, Tần, khi Tềđã có hai nước ấy làm vây cánh, thì đứng ra mà hiệu triệu thiên hạ, tửơngchẳng khó gì . Tuyên vương nghe lời, đem mười thành trả Yên . Bà mẹ Địch vươnglà Văn phu nhân vốn mến tài Tô Tần, sai tả hữu đòi Tần vào cung, nhân đótư thông với Tần . Địch vương biết mà không nói . Tần sợ, bèn kết thân vớitướng quốc Yên là Tử Chi và làm thông gia với nhau, lại khiến hai em là TôĐại, Tô Lệ cùng Tử Chi kết làm anh em, muốn để giữ mình, Văn phu nhânnăng triệu Tô Tần vào cung, Tần càng sợ không dám vào, bèn nói với Địchvương rằng: - Cái thế Yên Tề thế nào rồi cũng đến nuốt nhau . Tôi xin vì đạivương sang phản gián ở Tề . Địch vương hỏi phản gián thế nào, Tô Tần nói: - Tôi giả làm mắc tội ở Yên mà chạy sang Tề, vua Tề tất trọng dụngtôi, tôi nhân đó mà làm cho nền chính trị nước Tề phải hỏng, để làm lợi choYên . Địch vương bằng lòng, bèn thu lại tướng ấn của Tô Tần, Tần bèn chạysang Tề, Tề Tuyên vương liền cho làm khách khanh . Tần nhân đó mà dẫndụ Tuyên vương vào những thú vui săn bắn múa hát; Tuyên vương hám củathì Tần xui đánh thuế nặng; Tuyên vương mê đắm sắc đẹp, thì Tần bày vẽcách thức khéo léo để tuyển nhiều con gái vào cung, mục đích là làm cho Tềloạn, để nước Yên thừa cơ đánh Tề . Thế mà Tuyên vương không hề tỉnhngộ . Tướng quốc Điền Anh và khách khanh là Mạnh Kha hết sức can ngăn,Tuyên vương đều không nghe . Tuyên vương mất, con là Mân vương nốingôi, lúc đầu cũng biết chăm nom quốc chính, lấy con gái nước Tần là chínhhậu, phong Điền Anh làm tiết công, Tô Tần vẫn được làm khách khanh nhưcũ . Lại nói Trương Nghi nghe tin Tô Tần bỏ nước Triệu, biết là tungước sắp tan, bèn không cho nước Ngụy bảy ấp Tương Lăng nữa . NgụyTương vương giận, sai người đến Tần đòi đất . Tần Huệ vương cử công tửHoa làm đại tướng, Trương Nghi làm phó, đem quân đánh Ngụy, hạ đượcthành Bồ Dương . Nghi xin với vua Tần đem Bồ Dương trả cho Ngụy, lại saicông tử Do sang làm con tin ở Ngụy, cùng Ngụy kết thân . Trương Nghi đưacông tử Do sang tận nơi, vua Ngụy cảm lòng tốt của vua Tần, Trương Nghithừa cơ nói rằng: - Vua Tần đãi nước Ngụy rất hậu, được đất không lấy, lại gửi con tin .Nếu đại vương tạ ơn Tần bằng đất đai thì Tần có hậu tình với đại vương .Tần, Ngụy hợp binh để mưu chư hầu, đại vương sẽ lấy đều ở nước khác cònnhiều gấp mười cái phần đất phải dâng ngày nay . Vua Ngụy tin lời, bèn dâng đất Thiếu Lương để tạ Tần, lại không dámnhận con tin . Vua Tần bằng lòng lắm, bèn bãi Công tôn Diễn, dùng TrươngNghi làm tướng . Bấy giờ Uy vương nước Sở đã mất, con là Hùng Hòe nốingôi, ấy là Hoài vương . Trương Nghi bèn sai người đưa thư cho Hoàivương xin cho đón vợ con sang Tần và nói đến cái oan của Nghi bị ngờ làlấy trộm ngọc bích ngày trước . Hoài vương trách Chiêu Dương rằng: - Trương Nghi là hiền sĩ, sao trước kia nhà ngươi không tiến cử vớitiên quân lại hiếp bách khiến hắn phải bỏ Sở sang ...