Danh mục tài liệu

Gót sen ba tấc - Hồi thứ tám

Số trang: 32      Loại file: pdf      Dung lượng: 219.46 KB      Lượt xem: 23      Lượt tải: 0    
Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Sáng bảnh vừa mở mắt ra, hoa tuyết rơi mãi không thôi, sau bữa trưa, đã dầy đến hai tấc. Mặt đất, ven tường, cạnh chum, ghế đá, lan can đều phủ một lớp tuyết xốp. Chạc cây to nhỏ đều như những cái móc trắng, chạc to móc to, chạc nhỏ móc nhỏ. Mỗi đóa hoa mai vàng tươi rói đều như ngậm một miếng đường bông. Hôm nay là ngày hội hoa đăng, hai cánh cổng nhà họ Đồng đóng chặt như liền một cánh. Khách đến thăm đập vòng cửa. Nghe đứa nhỏ chờ sắn dưới...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gót sen ba tấc - Hồi thứ tám Gót sen ba tấc Hồi thứ tám Như thơ như hoạ, như mộng như ca, như rượu như khói Sáng bảnh vừa mở mắt ra, hoa tuyết rơi mãi không thôi, sau bữa trưa,đã dầy đến hai tấc. Mặt đất, ven tường, cạnh chum, ghế đá, lan can đều phủmột lớp tuyết xốp. Chạc cây to nhỏ đều như những cái móc trắng, chạc tomóc to, chạc nhỏ móc nhỏ. Mỗi đóa hoa mai vàng tươi rói đều như ngậmmột miếng đường bông. Hôm nay là ngày hội hoa đăng, hai cánh cổng nhà họ Đồng đóng chặtnhư liền một cánh. Khách đến thăm đập vòng cửa. Nghe đứa nhỏ chờ sắndưới vòm cửa gào thật to sau cánh cổng: - Đi xem đèn hết rồi, không có ai ở nhà! Thật ra họ ở cả trong nhà, các nàng dâu ở trong phòng chải đầu chuốttóc, trang điểm đôi chân, các a hoàn đi lại tất bật ngoài hành lang, mangnước nóng, thức dùng, đồ ăn, tin tức cho các phòng. Ai nấy ăn mặc trangđiểm thật đẹp, nét mặt trang trọng giữ gìn in hệt chuẩn bị cúng tất niên vàotối ba mươi tết. Lúc này Đồng Nhẫn An đang ở trên tiền sảnh tiếp nước và chuyện tròcùng Kiều Lục Kiều, Hoa Lâm, Ngưu Phượng Chương, Lục Đạt Phu và áiLiên cư sĩ Lã Hiển Khanh từ Sơn Tây đến. Cả khách lẫn chủ đều mặc áoquần mới tinh, Năm Ngưu không đội mũ thì đầu cũng mới cạo, nhẩn nhụinhư cái gáo bầu. Sáu Kiều cũng không tềnh toàng như mọi ngày, mặc áo vạtkhông xếp lên nhau, cúc gài thẳng hàng như sắp ra sân khấu. Lần này không như lần trước, cửa thông gió vào mùa đông đều đóngkín, chỗ khách ngồi đặt một cái chậu đổng lớn, than trong chậu từ chiều hômqua đã quạt đỏ để qua đêm không cần ủ, bây giờ đang rực hồng. Hơi lạnhbám lên các ô cửa kính bốc hơi đọng thành nước nhỏ giọt. Trên chiếc án dàibằng gỗ hồng sắc trước mặt, bày một bó hoa mà theo lệ ở đây phải có khiđón năm mới, được gọi là phú quý ngọc đường, gồm một cành hải đườngđỏ chót, một cành bạch đào một cành bích đào, bốn cành mẫu đơn, bốn đóathủy tiên, thêm vào một vài màu hoa nữa cắm trong một cái chậu gỗ. Đỏphải thật đỏ, trắng phải thật trắng, vàng ra vàng, xanh ra xanh, cao thật cao,thấp thật thấp, to ra to, nhỏ ra nhỏ, không có gió mà hương thơm thay phiênnhau tỏa ra. Hương thơm từ mũi người này bay ra lại chui vào mũi ngườikhác, thật là vui sướng, khoan khoái! Sáu Kiều chiêu một ngụm trà, miệng chép chép ngon lành nói: - Trà hôm nay thơm thật, cụ Đồng mua của nhà Chính Hưng Đức đấyà? Đồng Nhẫn An đáp: - Chính Hưng Đức làm gì có thứ trà ngon thế này? Đây là tôi ghi tênlùng mua tận An Huy đấy! Trà thường uống đến nước thứ hai mới ngấm,nhưng thử trà này vừa chế nước sôi vào là sắc vị tan ra ngay. Không tin cácvị cứ nhìn mà xem, sắc xanh mươn mướt chẳng khác gì ngồi xổm trên bờ hồsen. Trà này chẳng những uống thơm mà sau ba nước, bỏ lá chè vào mồmnhấm, cứ non như lá ba lăng. Sáu Kiều nhìn mặt mọi người chợt kêu lên: - Ơ đúng thật này! Các vị mau nhìn sắc mặt ông Năm Ngưu, cứ xanhlè như mặt quỷ đầu trâu dưới âm phủ vậy. Mọi người ha hả cười ầm cả lên. Lục Đạt Phu cười đến nỗi đầu ngậtra phía sau, yết hầu trên cổ cứ rung lên mãi. Ngưu Phượng Chương nguẩyđầu nói: - Thịt trâu bò là một trong năm thứ thịt hôi, lừa, ngựa, chó, la, trâu bò.Các vị không ngán cứ việc xẻ tôi ra mà chén. Lực Đạt Phu bảo: - Có thịt thì thịt luôn đi! Để sau tết lập xuân mới giết, ắt bị phạt trămtrượng, đầy đi Urumxi. [1] Mọi người lại cười phá lên. Đồng Nhẫn An quay qua Lã Hiển Khanhhỏi: - Thứ trà ngài uống đây gọi là Thái Bình hầu khôi, vậy ngài có biếtlai lịch ra sao không? Lã Hiển Khanh lắc đầu không đáp. Lão và Đồng Nhẫn An vẫn luônngầm đọ sức với nhau, ai lắc đầu là người ấy bí rị. Sáu Kiều lên tiếng: - Tên trà quái lạ thật, chắc đến tám phần có chuyện thú vị gì đây. Đồng Nhẫn An chỉ còn chờ câu khơi gợi đó. Lão vội nói: - Ông Sáu Kiều nói trúng mất rồi. Đây là thứ trà đặc sản của huyệnThái Bình tỉnh An Huy. Nghe nói huyện này có quả núi cao hàng trămtrượng, trà mọc tận đỉnh núi, người không lên hái được phải nuôi dạy mộtbầy khỉ, cho chúng đội nón, đeo gùi leo lên hái, cho nên mới có tên là tràkhỉ đầu đàn huyện Thái Bình. Trà này cũng là của hiếm. Vả chăng trà mọctrên đỉnh núi, quanh năm ướp mây mù, vị trà tất thanh nhã mà siêu thoát. - Bốn chữ thanh nhã siêu thoát này dùng xác đáng lắm! - Hóa Lâmbỗng lên tiếng. Tay lão chỉ chén trà nhưng mắt lão không nhìn chén trà. -Trần gian có được thứ trà này quý thay, chỉ tiếc không có bức tranh nàocũng quý như thế! Đồng Nhẫn An đáp lời: - Hôm nay tôi không có ý định phối trà với tranh mà muốn phối tràvới gót sen kia. Lã Hiển Khanh nắm ngay lấy câu đó, tiếp lời: - Cụ Đồng này, lần trước hễ mở miệng là cụ nói đến thần phẩm. Trămnghe không bằng một thấy. Nói về trà, thứ trà này kể là thần vị, còn thầnphẩm của gót sen vẫn chưa được thấy. Chúng tôi đợi cuộc thi chân hôm nayđể được thấy đấy. Nếu không được thấy, chớ trách chúng tôi cho nhà họĐồng đây chỉ biết khoác lác suông thôi đấy nhé.- Nói dứt lời lão cười hề hề,như nói đùa lại như kiếm cớ gây gổ. Đồng Nhẫn An nghe nói không hề đổi sắc mặt. Lão nhấc ấm trà nhỏlên, nhè nhẹ gõ đầu ngón tay vào bụng ấm ba cái. Ngay sau tiếng gõ, mộtloạt tiếng lách cách vang lên, những tấm vách ngăn bằng kính thông sang badẫy nhà sau mở hết cỡ, hơi lạnh ập ngay vào. Đang ấm áp gặp lạnh, nhiềungười hắt hơi ầm ĩ, nhưng hắt hơi mấy cái lại hóa ra sảng khoái hẳn. Ngoàisân là quang cảnh tuyết trắng xóa như bạc, vừa yên tĩnh vừa thanh nhã. LãHiển Khanh nhấp nhổrn toan bước ra ngoài xem. Đồng Nhẫn An nói: - Ngài cư sĩ cứ yên tâm, đừng sốt ruột. Lần này cách thức đổi lại, cácvị không cần ra khỏi nhà cứ ngồi nguyên chỗ là được. Các vị cần giữ ấm,chớ để bị lạnh đầu. Khách khứa đứng cả dậy, người lấy mũ to t ...