Danh mục tài liệu

Hỏa long thần kiếm - Phần 31

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 56.50 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lại một việc ngoài tưởng tượng xảy ra, một tiếng “cảng” thanh tao trỗi dậy, năm ngón tay của lão Lục rắn như sắt thép, bấu chặt vào mũi gươm của chàng. Chính vào lúc đó thì ba bóng người từ ba phía vù vù bay tới đánh ép vào Đường Luân. Lão Lục hô : - Tước kiếm của nó.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hỏa long thần kiếm - Phần 31 Phần 31Lại một việc ngoài tưởng tượng xảy ra, một tiếng “cảng” thanh tao trỗi dậy, nămngón tay của lão Lục rắn như sắt thép, bấu chặt vào mũi gươm của chàng.Chính vào lúc đó thì ba bóng người từ ba phía vù vù bay tới đánh ép vào Đường Luân.Lão Lục hô :- Tước kiếm của nó.Thế là vèo vèo vèo... thêm ba bàn tay nữa chộp vào lưỡi Hỏa Long thần kiếm.Tất cả là hai mươi ngón tay rắn hơn sắt thép bám chặt lấy lưỡi gươm sáng loáng. Cảthảy đồng loạt hò lên một tiếng, rút tay về phía mình.Nhưng lưỡi báu kiếm vẫn trơ trơ không nhúc nhích. Đường Luân khí thế hiên ngang,nghiễm nhiên dùng hết sức bình sinh của mình chọi với bốn tay cao thủ.Tình thế nặng nề kéo dài trong khoảng khắc.Bỗng lão Lục nạt lên một tiếng :- Buông ra!Rồi tăng sức mạnh... cả năm người thảy đều mặt đỏ như gấc nhưng vẫn không cóngười nào chiếm hẳn ưu thế.Chợt Đường Luân thét :- Khoan...Thế là cả năm người đồng dịu lại sức mạnh, và Đường Luân nói :- Qúi vị có biết biệt hiệu của ta chăng?Bốn người quắc mắt nhìn chàng.Đường Luân mỉm cười thét :- Ta chính là Thiết bá vương!Thừa lúc ba chữ Thiết bá vương đập vào màng tai của đối thủ, làm cho họ chợt sữngsờ, Đường Luân quát lên một tiếng như trời long đất lở, xoạc chân xuống tấn, xử mộtđòn Thiên Công Khai Thái, đẩy bật bốn người bắn ra ngoài bốn trượng.Không chờ cho bọn họ kịp thời xuống tấn ghìm chân, Đường Luân lại hú dài mộttiếng, cất bước trờ tới tung hoành bốn thế liên hoàn Đại La Kim Cang, khí thế nhưhùm thiêng xuống núi, như rồng dữ ra khơi.Đường gươm xé gió vèo vèo, chẹn hết các ngõ Hồng môn của bốn tay đối thủ.Bốn người này bước chân cả loạn, chuệnh choạng thối lui ba trượng.Nhưng lão Lục vừa đứng vững, thì lại vươn ngón tay sắt thép ra móc cặp mắt sángngời của Đường Luân.Đường Luân dùng thanh báu kiếm chém xéo lên một đường chẹn ngõ của lão Lục.Lão Lục cười hềnh hệch, lộn mèo thối lui ba trượng. Vào lúc Đường Luân thâu gươmtrở về thì lão Cửu lại trổ nghề ngón Bách Bộ thần quyền đánh thốc vào Trung Cungcủa Đường Luân.Cùng trong một lúc, lão Thất và lão Bát mở thế gọng kềm, tung ra hai đòn Uyên Ươngliên hoàn cước, đá vào hai vai của Đường Luân.Chàng lại hự lên một tiếng, tháo lui trở về, tựa lưng vào vách đá, xử một thế BátPhong Bát Giả hỗn hợp với đòn Kim Cang Khóa Hải, chận nghẽn thế công của đốiphương.Cả bốn người này quay cuồng hỗn loạn, thoạt tả thoạt hữu, tiếng hú nổi lên liên tiếp,người này tấn công chưa dứt thì người nọ nối tiếp theo sau, như muôn đợt sóng tràn,dồn Đường Luân vào tử địa.Nhưng mà trăm hiệp trôi qua, Đường Luân vẫn yên như bàn thạch. Chàng cứ dùng bốnđòn Kim Cang Phục Ma là Kim Cang Thác Thiên, Kim Cang Khóa Hải, Kim Cang PhụcHổ và Kim Cang Giáng Long tráo qua trở lại, xử tới xử lui mà chống cự với bốn taykiệt liệt.Mồ hôi của chàng dần dần toát ra ướt áo, bốn người ấy vẫn còn lẩn quẩn bên ngoàibốn trượng mà chưa thể nhập nội uy hiếp Đường Luân một lần nào.Chính vào lúc chiến cuộc đang hồi quyết liệt, đường gươm xé gió hòa lẫn trong tiếngquyền cước vi vu.Chợt có một tiếng hừ nho nhỏ vang lên.Âm thanh tuy nhỏ nhưng nghe thật rõ ràng, làm cho năm người đang đấm đá tưng bừngphải dừng tay lại.Bốn lão già đồng một loạt nhảy lùi hai trượng. Còn Đường Luân thì trút mũi kiếm củamình xuống đất, đưa ống tay áo lên lau những giọt mồ hôi lấm tấm. Chàng đưa mắtnhìn theo hướng nhìn của bốn tay đối thủ của mình.Thấy từ trong bụi cỏ có một người mặc chiếc áo gai màu nâu đứng sừng sững trongcơn gió lộng.Vừa trải qua một trăm hiệp ác liệt vô cùng, máu nóng của chàng đang bừng bừng trỗidậy, nhưng hình ảnh của người mới đến vừa đập vào mắt của Đường Luân thì lậptức làm cho sự sôi sục trong lòng của chàng lập tức lắng xuống.Vì rằng con người đó hoàn toàn bất thành nhân dạng.Trên gương mặt nhợt nhạt của ông ta lốm đốm đầy những dấu lở lói, mồm lại lở ratoe toét. Một con mắt đã mù đi vì sức tàn phá của chứng bịnh kỳ quặc đó.Lão Lục xá chào, cung kính hỏi :- Tam huynh đến đây có việc gì chỉ bảo?Lão Tam trợn con độc nhãn ngắm nhìn Đường Luân không chớp, lạnh lùng nói :- Bốn người thừa lệnh giải quyết thằng nhỏ này sao tới giờ này mà chưa giải quyết?Lão Lục lộ vẻ sượng sùng e thẹn, cả bốn người đều im lìm, không nói một lời nào.Lão Tam lại nói một câu sắt lạnh :- Nham chủ căn dặn năm lần bảy lượt, rằng muốn tránh sự truyền nhiễm chứng bịnhtai hại này cho thế nhân, ngài không bằng lòng cho một kẻ nào trốn thoát ra khỏi đảonên chúng ta phải hạ độc thủ cấp tốc. Lần trước đã sẩy mất một con mồi, lần nàyquyết không cho sẩy một lần thứ hai nữa...Ngừng lại một chút, ông ta đưa mấy ngón tay ra trước mặt, nói một câu đầy hiểmđộc :- Bây giờ ta ra lịnh, ta đếm từ một tới chín thì bốn người phải giải quyết thằng nhỏnày, bằng không thì ta chẳng dung tình. Ta sẽ ném xác bốn người xuống vùng nướcxoáy này.Nói rồi trỏ tay về phía ba đào chuyển động, nơi đó gió đương gào, sóng đương thét,nước biển đang xoáy ồ ồ, tạo nên một cái xoáy khổng lồ bên mé vực.Lão Lục xá dài chí đất, cung kính nói :- Đa tạ huynh trưởng có lòng chỉ giáo.Đường Luân nổi lên một chuỗi cười sang sảng, hoa thanh trường kiếm trong tay cảtiếng nói :- Hà tất phải đếm tới chín! Nhà ngươi có đếm đến một trăm, một nghìn, một vạn thìcũng là công dã tràng xe cát.Lão Tam quắc mắt nhìn Đường Luân bằng một cái nhìn khinh bỉ. Đường Luân cả giậnvừa định tìm một câu nói với ông ta, nhưng lại thôi vì biết rằng bọn này đều chẳngphải tay vừa. Chàng dồn hết tinh thần, ý chí vào thanh Hỏa Long thần kiếm, sẵn sàngứng chiến.Người ta thấy Đường Luân đứng hiên ngang tựa lưng vào vách đá, khí sắc cực kỳ oaidõng, trong tay là một thanh kiếm sáng ngời.Một tiếng đếm âm u rùng rợn vang lên :- Một!Tiếng “một” chưa dứt thì thân hình của lão Cửu đã bay vù tới, song chưởng của ông tatung ra một đòn kinh thiên động địa.Đường Luân lách mình, tràn mình sang một bên hơn sáu thước. Tiếp theo đó là mộttiếng “bùng” kinh rợn vang lên, vách đá trúng đòn, mảnh vụn văng ra ...