Danh mục tài liệu

Hoa Phượng lại buồn

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 114.02 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tức cành hông mà Vi cũng đành nín chịu. Sân trường Đại học Sư phạm Qui Nhơn này đâu phải nhỏ nhoi gì, mà suốt từ cổng đến tận chân cầu thang hắn cứ nhìn chăm chăm từng bước chân Vi, làm Vi gượng cứng cả người. Đã vậy hắn còn cãi chày cãi cối móc họng Vi nữa, người đâu mà...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoa Phượng lại buồnHoa Phượng lại buồn- Nhìn gì dữ dzậy?- Sao biết tui nhìn?Tức cành hông mà Vi cũng đành nín chịu. Sân trường Đại học Sư phạm Qui Nhơnnày đâu phải nhỏ nhoi gì, mà suốt từ cổng đến tận chân cầu thang hắn cứ nhìnchăm chăm từng bước chân Vi, làm Vi gượng cứng cả người. Đã vậy hắn còn cãichày cãi cối móc họng Vi nữa, người đâu mà...- Mà tui hổng thèm nhìn nhỏ đâu. Tui chỉ nhìn... cái cặp của nhỏ.- Nữa! ai cho kêu tui bằng nhỏ- Lớn hồi nào vậy? Biết yêu chưa?- Bộ biết yêu mới là lớn sao? Khối người ba bốn chục tuổi đầu mà chưa có mãnhtình vắt vai.- Đồng ý! Nhưng thuở mới lớn, chí ít họ cũng có một tình yêu len lén, chút bângkhuâng vụng thầm mà người ta gọi là rung động đầu đời.- Thế... thế... ông lớp phó đã lớn chưa?- Đúng! còn nhỏ- Tuị.. ợ..! Mà thôi, gọi tui là nhỏ cũng được.Hắn cười đắc thắng rồi trầm giọng:- Tôi cũng không dám lớn hơn nữa đâu, nhỏ à!Tức một chút vậy thôi, chứ thực tình Vi chẳng giận hờn gì hắn. Tay này kể cũng lạ.Là bộ đội xuất ngũ lại chui vào Sư phạm văn. Tác phong chững chạc, khuôn ma*.ttrầm tĩnh thoáng chút bụi của lính đã đưa hắn lên ghế lớp phó học tập ngay từđầu. Ngoài các công tác sinh hoạt học tập, hắn hơi ít tiếp xúc với bạn bè. Nhữnggiờ nghỉ hắn có thói quen đứng trên ban công trước cửa lớp lặng lẽ nhìn về biểnkhơi xa xăm. Bạn bè bảo hắn lãng mạn, nhưng theo Vi, hình như hắn đang mangmột nỗi buồn sâu kín lắm.Đó là chuyện hồi mới nhập trường, còn bây giờ đã sắp hết năm học thứ hai rồi.Suốt thời gian đó hắn giữ đúng lời hứa, không đứng ở ban công nhìn Vi lần nàonữa. Thỉnh thoảng trong lớp hoặc giờ chơi, Vi bắt gặp ánh mắt hắn nhìn mình. Mộtthoáng bối rối rất nhanh rồi hắn... cười trừ. Nụ cười của hắn - nói phải tội - khôngsao giận được. Là học sinh giỏi của lớp, là cây viết truyện chủ lực của phong tràothơ văn trong trường và đã có nhiều tác phẩm được đăng trên các báo, lại khá đẹptrai, hắn trở thành thần tượng của không ít nữ sinh viên khoa văn. Nhưng dườngnhư hắn chẳng bao giờ để ý đến điều đó. Ngay cả những cành phượng đỏ rực báohiệu kỳ nghỉ hè làm xôn xao cả khu trường cũng không đem lại cho hắn một chútnao lòng. Về cuối năm hắn thường nghỉ học, những truyện ngắn của hắn đâm buồnvà đôi mắt hắn như vượt cả biển khơi mênh mông nhìn vào một cõi hư vô nào đó.Sáng nay vừa bước vào cổng, Vi đã thấy hắn đứng trên ban công nhìn xuống sântrường. Đến giữa sân, Vi liếc nhanh, vẫn đôi mắt hắn nhìn theo từng bước chân Vi.Một thoáng ngượng ngùng bối rối, nhưng Vi không nỡ rủa thầm Quỉ tha ma...chọc mù mắt hắn như lần nào. Tuy vậy Vi cũng lừ mắt trước nụ cười xã giao củahắn:- Nhìn gì dữ dzậy?- Tui nhìn nhỏ đi.- Xấu lắm hả?- Không đến nỗi, khá giống...- Ai?- Nhân vật nữ chính trong phim... Chí Phèo!Nhìn đôi mắt nheo nheo giễu cợt của ha*n mà phát ghét. Người đâu mà... Hắn thôicười,giọng chợt buồn:- Còn mấy ngày nữa đâu, sao cộc cằn với tôi hoài vậy nhỏ?- Để bù lại cái... dịu dàng của ông.- Đùa với nhỏ một chút chơi vui vì thấy nhỏ không giận tui như lần trước.- Sao ông thấy được?- Tui... nhìn!- Quỉ sứ!Đang bực mình mà Vi cũng phải bật cười. Một thoáng rất nhanh, một nét ưu tưbiến mất, khuôn mặt hắn rạng rở niềm hạnh phúc.- Chiều liên hoan lớp xong dành cho tôi một tối chia tay nghe nhỏ.- Tránh được mặt ông hơn tháng chớ mấy mà bày đặt rườm rà.- Tôi nghỉ học luôn rồi nhỏ à.Giọng hắn lạc hẳn đi, Vi sững sờ.- Đùa gì kỳ cục vậy!- Mọi thủ tục đã hoàn tất, chiều nay nói vài lời với lớp nữa là xong. Mãi mãi tôikhông còn được đứng ở ban công này nhìn nhỏ nữa.Lần này thì hắn không đùa, Vi biết rõ điều đó. Đứng tựa vào lan can bên cạnh hắn,Vi nghe lòng hụt hẫng, cảm giác mất mát buồn bã len nhẹ vào trong hồn. Bạn bè điqua, nhiều tiếng xì xầm trêu chọc. Mặc kệ tất cả, ánh mắt Vi đăm đăm nhìn xuốngkhoảng sân trường rực rở màu phượng vĩ. Chưa bao giờ hoa phượng lại buồn nhưhôm naỵĐêm! Trời trong veo, trăng giữa mùa dát vàng trên sóng nước. Họ ngồi bên nhau,lặng yên thật lâu nghe nhịp thở rì rào của biển.- Không còn cách nào khác sao anh Nguyên!- Không, bịnh tim của má anh ngày càng nặng. Hai đứa em còn phải đến trường,gánh nặng gia đình đặt vào đôi tay ba trên chiếc vô lăng xe. Hôm đầu năm xe củaba bị tai nạn, toàn bộ tài sản gia đình phải bán tháo để đền bù cho khách. Ba bịthương xuống sức không thể tiếp tục cầm lái, tôi phải về thay thế vị trí của ba tronggia đình.- Hy vọng cái nghề tài xế vi vu khắp đó đây sẽ đem lại cho anh nhiều vốn sống đểviết.- Vốn sống thì có thể, nhưng quan trọng là cảm hứng. Tôi chỉ viết được khi lạcquan yêu đời hay thật buồn trước một mảng hiện thực xã hội đau lòng. Còn vớicuộc sống trần trụi, chật vật bon chen và tính toán đời thường, tôi không sao cầmbút được. Tôi chọn nghề sư phạm để khỏi sa vào dòng cuốn đam mê vật chất, vàdư dả thời gian, để thực hiện giấc mơ làm người cầm bút, nào ngờ giờ đây...- Thôi mình nói chuyện khác đi.Vi khẽ gạt mái tóc dài bị gió thổi tung lên ra sau vai, ngước nhìn hắn.- Pleiku quê anh thơ mộng lắm, chắc anh cũng mau quên mái trường này.- Biết nói sao bây giờ - Hắn cười buồn - Hai tháng rồi tôi la*.ng lẽ chiêm nghiệmnỗi buồn, dù chưa thật sự cách xa. Tình yêu và khát vọng của tôi, tôi đều đặt vàophố biển này.Ánh trăng nào lọt vào mắt hắn mà tia nhìn tha thiết, Vi cuối đầu lảng tránh mà tiamắt ấy vẫn khuấy động cả con tim.- Nhỏ!- Thôi - anh đừng nói nữa- ...- Chừng nào anh trở lại Qui Nhơn?Hắn chậm rải châm thuốc hút. Đêm đã về khuya, trăng vẫn miệt mài dát vàng trênsóng biển. Thả một hơi khói dài như trút đi bao dằn vặt vui buồn, hắn thì thầm.- Chừng nào nhỏ... lớn!Vi lặng lẽ đạp xe trên đường. Buổi sáng mùa hè gío Tây Nam mát dịu đong đưanhững chùm phượng vĩ đang chín mọng nỗi buồn. Đến trước cổng trường, Vingước nhìn lên, dãy ban công bây giờ vắng ngắt, lòng bỗng nôn nao... Những vòng ...