Danh mục tài liệu

Hồi 8 Mở cánh cổng Sài Tiến đón tân khách Thử ngón gậy Lâm Xung hạ Giáo Đầu

Số trang: 15      Loại file: pdf      Dung lượng: 160.97 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Khi đó Tiết Bá giơ gậy nhằm giữa đầu Lâm Xung để đánh, thì bỗng dưng thấy một người thét như sấm ở đằng sau, rồi thấy thanh thiền trượng đánh vút một cái bắn phăng ngay gậy của Tiết Bá đi lăng lắc đâu mất, đoạn rồi có một vị hoà thượng ở đâu hiện thân đến mà quát rằng:...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hồi 8 Mở cánh cổng Sài Tiến đón tân khách Thử ngón gậy Lâm Xung hạ Giáo ĐầuThủy Hử Nguyên tác: Thi Nại AmVietKiem. com 99 Dịch giả: Á Nam Trần Tuấn Khải Hồi 8 Mở cánh cổng Sài Tiến đón tân khách Thử ngón gậy Lâm Xung hạ Giáo Đầu Khi đó Tiết Bá giơ gậy nhằm giữa đầu Lâm Xung để đánh, thì bỗng dưng thấy mộtngười thét như sấm ở đằng sau, rồi thấy thanh thiền trượng đánh vút một cái bắn phăngngay gậy của Tiết Bá đi lăng lắc đâu mất, đoạn rồi có một vị hòa thượng ở đâu hiện thânđến mà quát rằng: – Tao ở rừng này, nghe hai chúng bay nói đã lâu. Nói đoạn múa thiền trượng giơ giới đao, toan đánh hai công sai. Bấy giờ Lâm Xung mở bừng mắt ra trông thấy vị hòa thượng mình mặc áo trắng,một tay cầm giới đao, một tay cầm thiền trượng, thì nhận ra ngay là Lỗ Trí Thâm, liềnkêu lên rằng: – Sư huynh hãy khoan tay đừng đánh vội, để tôi nói câu này đã. Trí Thâm nghe nói, dừng tay đao trượng, rồi trừng hai con mắt nhìn Đổng Siêu, TiếtBá bằng một cách nghiêm khắc đáng kinh. Hai anh ấy thấy vậy thì đứng nhũn người ra,không còn cựa quậy được nữa. Lâm Xung nói: – Việc này là tại Cao Thái Úy bảo Lục Ngu Hầu sai họ giết tôi, chứ không phải tộitự họ đâu? Nếu sư huynh giết họ thì oan cho họ lắm! Trí Thâm liền quay sang cắt thừng trói ra, mà dắt Lâm Xung dậy rồi kể chuyện rằng: – Từ khi tương biệt ở chỗ mua bảo đao rồi, sau nghe bác bị Cao Cầu ức hiếp, bắt điđày ở Thương Châu, tôi liền đến phủ Khai Phong để tìm mà không gặp. Đến lúc biết tinbị giam ở phòng Sứ Thần, thì tôi đã toan đến đấy, song lại thấy có một tên tửu bảo, đi tìmhai đứa công sai này, để đến bàn thì thầm, to nhỏ với một người nữa tôi liền có bụng ngờ,chắc là nó toan hại bác, cho nên phải cố đi theo. Tối hôm qua vào hàng cơm, thấy haithằng ăn mày này nó làm trời làm đất, nhúng chân bác vào chậu nước sôi, tôi cũng biếtcả, đã tính giết ngay lúc bấy giờ, nhưng lại sợ hàng quán đông người không tiện, cho nênphải thôi. Sáng hôm nay lúc đầu trống canh năm, bác sắp ra đi tôi đã đến đây trước, đoánchắc đến đây tất nhiên quân này nó hại bác, thì tôi sẽ giết đi, ai ngờ quả nhiên thế thật.Thủy Hử Nguyên tác: Thi Nại AmVietKiem. com 100 Dịch giả: Á Nam Trần Tuấn KhảiGiá tôi không sớm ở đây, thì tính mạng bác còn đâu với nó được nữa! Bác cứ yên lặng đểtôi giết phăng chúng nó là xong. – Thôi bây giờ sư huynh đã cứu được tôi rồi, còn giết người ta làm gì nữa. Trí Thâm quát bảo hai tên công sai rằng: – Nếu ta không nể anh em bạn, thì ta xé xác chúng bay ra làm mắm đấy. Nói xong bỏ giới đao vào bao và ra lệnh rằng: – Hai thằng ăn mày này phải dắt bạn ta đi theo ta mới được. Hai tên công sai nghe nói cúi đầu cúi cổ nhặt lấy khăn gói cho Lâm Xung rồi haingười lại cùng đỡ Lâm Xung, để đi theo Lỗ Trí Thâm. Khi ra khỏi rừng được ba bốn dặm đường, thấy có một hàng rượu con con ở đó, TríThâm liền dẫn đoàn người vào nghỉ. Đoạn gọi tửu bảo lấy bánh và rượu thịt lên để cùngnhau ăn uống. Bấy giờ hai tên công sai mới khép nép mà hỏi rằng: – Bẩm sư phụ, người trụ trì ở chùa nào, chúng con chưa được biết? Lỗ Trí Thâm cười mà đáp rằng: – Các anh hỏi ta làm gì, định về tâu nộp với Cao Cầu phải chăng? Ta nói thiệt, ai sợhắn, chứ ta đây không sợ gì đâu? Nếu ta có gặp hắn, thì ta cũng đãi hắn mấy trăm cáithiền trượng này đã. Hai tên công sai nghe vậy thì câm như miệng hến, không dám nói năng gì nữa.Được một lát cơm rượu xong rồi, liền cùng tính trả tiền hàng, mà cùng nhau trở ra, LâmXung hỏi Lỗ Trí Thâm rằng: – Sư huynh định đi đâu bây giờ? Trí Thâm đáp rằng: – Giết người phải lấy máu, cứu người thì phải tới nơi, vậy tất nhiên tôi phải đưa bácsang đến tận Thương Châu, chứ không đành lòng mà để bác đi một mình được. Hai tên công sai nghe thấy vậy, thì cay đắng trong lòng, chắc rằng mưu kế của mìnhkhông thi hành được nữa, nhưng cũng đành chịu vậy thôi. Từ đó các cụ nhất nhất theo ởTrí Thâm, bảo đi thì đi, bảo đứng thì đứng, tử tế ra thì mắng nhiếc, láo xấc ra thì roi vọt,không anh nào dám ho he gì cả. Cách ít lâu thuê được cỗ xe, Trí Thâm để cho Lâm Xungngồi trên xe mà mình đi đất với hai tên công sai. Trong khi đi đường, Lỗ Trí Thâm thường mua các thứ rượu thịt cho Lâm Xung ăn,và cả hai tên công sai được ăn ké vào đó. Duy mỗi khi đến hàng quán để nghỉ, thì TríThâm lại bắt hai tên công sai phải thổi cơm, hầu hạ luôn cạnh không anh nào dám cưỡng. Thỉnh thoảng hai anh lại bàn thầm với nhau rằng:Thủy Hử Nguyên tác: Thi Nại AmVietKiem. com 101 Dịch giả: Á Nam Trần Tuấn Khải – Việc này, khi ta trở về đến Đông Kinh, mà Cao Thái Úy hỏi đến, thì ta biết nóilàm sao cho được? Tiết Bá bàn định một kế rằng: – Mới đây nghe nói ở vườn rau Giải Vũ thuộc chùa Tướng Quốc, có một lão sư mớiđến, tên gọi Lỗ Trí Thâm, có lẽ chính là anh này đây hẳn. Nếu quả vậy thì khi ta trở về, tacứ nói thật với Thái Úy rằng: “Chúng tôi định giết Lâm Xung ở rừng Dã Trư, nhưngchẳng may bị lão sư ấy nó ngăn cản, mà nó lại đưa sang đến tận Thương Châu, cho nênkhông sao mà hạ thủ được”. Đoạn rồi hai ta trả lại 10 lạng bạc cho Lục Khiêm cũng đượcchứ gì. Hai anh bàn định cẩn thận với nhau, rồi lại chăm chăm theo Lỗ Trí Thâm, mà khônghề có một điều gì cưỡng trái. Khi đi được 17, 18 ngày đường, Lỗ Trí Thâm dò biết là ở đó cách Thương Châu còncó dăm bảy dặm nữa, mà lại toàn là nơi đông đúc sầm uất, chứ không vắng vẻ như trước,thì trong bụng đã hơi yên vững, liền tìm vào một chỗ ngồi nghỉ và bảo với Lâm Xungrằng: – Từ đây đến Thương Châu đường xá đã đông vui, mà cũng không còn xa mấy nữa,vậy tôi xin từ biệt bác, để rồi khi khác sẽ ...