Danh mục tài liệu

Kể Trong Đêm Khuya

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 148.13 KB      Lượt xem: 21      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vào khoảng tám giờ hôm đó, lúc người bạn đưa tôi đến căn phòng ấy thì chẳng có một ai ở nhà. Nhưng trong nhà có đến sáu bảy chiếc va-li lớn, nhỏ, màu sắc khác nhau . Trên cái bàn học gần cửa sổ trước là hai chồng sách vở, với một ít bút, mực, sổ con, vứt lộn xộn. Nhìn chung quanh những giày guốc la liệt, những quần áo vắt trên giá mùng, trên lưng ghế, cách bày biện giường phải v.v..thì thực là bừa bãi, thiếu trật tự . Nhưng trông riêng cách xếp đặt trên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kể Trong Đêm Khuyavietmessenger.com Võ Phiến Kể Trong Đêm KhuyaVào khoảng tám giờ hôm đó, lúc người bạn đưa tôi đến căn phòng ấy thì chẳng có một ai ởnhà. Nhưng trong nhà có đến sáu bảy chiếc va-li lớn, nhỏ, màu sắc khác nhau . Trên cái bànhọc gần cửa sổ trước là hai chồng sách vở, với một ít bút, mực, sổ con, vứt lộn xộn. Nhìnchung quanh những giày guốc la liệt, những quần áo vắt trên giá mùng, trên lưng ghế, cáchbày biện giường phải v.v..thì thực là bừa bãi, thiếu trật tự . Nhưng trông riêng cách xếp đặttrên một vài chỗ nằm thì cũng thấy có dấu vết những bàn tay cẩn thận, chu đáo, ngăn nắp.Cái cẩn thận ở đây chỉ đủ lo cho tươm tất, sạch sẽ tại chỗ phần riêng của mình mà thôi, chứkhông quan tâm đến toàn thể .Chúng tôi thay đồ đạc, tắm rửa, nói cười tự do như ở nhà mình . Bạn tôi cắt nghĩa rằng ởđây không có đàn bà. Nhà này do sở hoả xa thuê cho viên chức độc thân ở . Người ấy rủthêm hai bạn đồng nghiệp và hai người em họ - học sinh trung học - đến ở chung. Các viênchúuc hoả xa làm việc trên xe, đi đi về về bất thường, ăn cơm tháng ở tiệm. Căn nhà thuộcvề năm người đàn ông, chẳng ai buồn để ý đến trách nhiệm cai quản, người nào cũng cóquyền thỉnh thoảng rủ về đôi ba anh em bạn, tự do đùa giỡn, ngủ lại trên giường những kẻvắng mặt đôi ba ngày liền . Trong nhà ấy bạn của người nào người ấy tiếp, những kẻ khácthản nhiên, không lưu ý.Rủ nhau đi ăn uống xong, trở về nhà thì mới vừa mười giờ sáng. Tuy thế chúng tôi cứ lêngiường buông mùng, ngủ, để bù lại đêm trưóoc phải thức trên tàu. Lúc tôi giật mình thứcdậy thì trong nhà nghe náo nhiệt ồn ào. Không biết là một hay hai giờ trưa. Cũng không biếtlúc đó từ phòng trước đến phòng sau tất cả có bao nhiêu người , mấy chủ mấy khác, chỉnghe tiếng guốc kéo lê, tiếng nói cười tự do hể hả. Không ai quan tâm đến sự hiện diện củatôi. Vẫn nằm im lặng, tôi mở mắt. Giữa phòng một người vạm vỡ, mặc quần áo cụt, áo mai-ô, quay lưng lại phía tôi, đang lúi húi lau chiếc mô-bi-lét . Trước cái bàn bên cạnh, một thanhniên có lẽ chưa đến ba mươi tuổi, ngồi quay mặt về phía tôi, gác cả hai chân lên bàn, cắtmóng tay. Chợt anh ta ngước mắt lên ngó về chỗ giường tôi nằm. Tôi vừa kịp nhắm mắt lại.Anh ta lại ngó xuống các ngón tay. Tôi hé mở hai mắt, nhìn qua lông nheo, tò mò quan sát .Người thanh niên ấy có một khuôn mặt đẹp, kiểu con gái , da trắng, môi đỏ, mái tóc rất đen,nhưng không được chải . Sự chăm chú của anh ta khiến tôi bắt chước trông theo xuống haibàn tay : các ngón tay đều dài, rất dài, dài đến hơi khác thường, và trông mềm nhuốc. Lưngbàn tay có nhiều da dùn, nhăn nhúm.Sau giấc ngủ trưa ngon lành, trong người khoẻ khoắn, tôi muốn nằm yên kéo dài cái cảmgiác khoan khoái, nên vô tình ngắm nghía người thanh niên ấy khá lâu. Dần dần tôi để ý đếnmột điểm đặc biệt là từ trên mặt cho đến hai bàn tay của anh ta luôn luôn có những rungđộng, cựa quậy, những run run khe khẽ; nhắc nhỏm, giậm giật. Những ngón tay dài và runrẩy ấy khiến tôi nghĩ đến những cử chỉ lúng túng, ngượng nghịu. Khi cắt xong móng tay, anhđưa bàn tay trái lên ấp lấy cổ. Các bắp thịt dưới hai mi mắt của anh ta thay nhau rung rungnhư những làn sóng nhỏ dồn tới vã vào hai bờ mi mắt. Anh ta có tật thỉnh thoảng khịt mũimột cái.Tôi đang theo dõi những ngộ nghĩnh ấy thì anh ta laị ngó về phía tôi nằm. Tôi vội vàng nhắmmắt. Rồi anh ta quay đi, tôi lại hé mắt nhìn . Cứ thế ba bốn lần liên tiếp. Chợt tôi nghĩ rằngcó lẽ tôi đang nằm trên giường của anh ta, khiến anh ta mất một giấc ngủ trưa. Cử chỉ mỗilúc mỗi quay ngó chừng đó có một ý nghĩa chờ đơi. Đúng rồi, cái cách buông xuôi thân hìnhmềm oặt trên ghế ấy, cái lối ngồi gác cả chân lên bàn ấy chính là một cách nằm bất đắc dĩ.Rõ ràng là một biểu lộ mệt mỏi. Có lẽ anh ta vừa trải qua một đêm và nửa ngày trên tàu ! Tôiân hận, áy náy. Anh ta chợt quay nhìn. Bất giác tôi lại nhắm mắt. Nhưng muộn quá , tôi cócảm giác anh ta đã bắt gặp ánh mắt tôi. Sau một phút ngập ngừng, tôi mỉm cười, mở mắtnhìn thẳng vào anh ta, khoác mùng ngồi dậy. Anh ta cũng cưòoi, rút hai chân bỏ xuống đất.Chúng tôi bắt tay nhau. Tôi có cảm tường đang siết một bàn tay nhỏ bằng nửa bàn tay vừatrông thấy. Tay anh ta mềm nhẽo, ấm ham hẩm, và ướt dâm dấp. Có lẽ anh ta cũng có ýthức về sự khác thường của bàn tay mình nên rút tay ra rất nhanh.Chúng tôi trao đổi với nhau năm ba câu, rồi tôi bước ra phòng ngoài để cho anh ta nằmnghỉ.Đó là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc với nhau. Tôi không ngờ sau đó mười hai giờ tôi đượcnghe câu chuyên tâm sự mà anh ta bảo là quan trọng nhất đời của mình.Một điều đáng nói nữa là suốt buổi chiều hôm đó chúng tôi không gặp nhau. Gần bảy giờ tốitôi đang thơ thẩn ở một góc phố tình cờ trông thấy anh ta . Tôi sực nhớ sự quấy rầy củamình khi trưa, muốn chuộc lại bằng một thái độ vồn vã thân mật. Tôi tiến lên chào trước, vàchúng tôi cùng đi dạo với nhau. Qua những lời chuyện trò, anh ta tỏ ra một người rất khiêmtốn, dễ ...