Danh mục tài liệu

Khi Nào Ta Bên Nhau

Số trang: 42      Loại file: pdf      Dung lượng: 214.57 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Xem trước 5 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tháng sáu người Nhật gọi là Minazuki tức là “Tháng không có nước”, có lẽ nào là tháng mà niềm vui và nỗi buồn làm nước mắt cũng không thể tuôn rơi? ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khi Nào Ta Bên NhauKhi Nào Ta Bên Nhau Sưu Tầm Khi Nào Ta Bên Nhau Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 23-October-2012Tháng sáu người Nhật gọi là Minazuki tức là “Tháng không có nước”, có lẽ nào là tháng màniềm vui và nỗi buồn làm nước mắt cũng không thể tuôn rơi? ...Spinster muốn viết vài điều nhỏ nhặt, có thể chẳng là một câu truyện trọn vẹn, chỉ là nhữngmảnh ghép của những suy nghĩ vụn vặt bấy lâu nay làm món quà tinh thần tặng cho những côbạn gái.Và thế là “Khi nào ta bên nhau?” ra đời!!!!I“Nắng có hồng bằng đôi môi emMưa có buồn bằng ánh mắt em”(Trịnh Công Sơn)Tôi yêu violin, nhưng mù tịt về âm nhạc, cảm nhận chỉ bằng cảm tính. Tôi yêu violin vì nhữngkhi kéo âm tôi tưởng như nó đang xé một bầu không gian, một vết cắt vô hình cứa vào đâu đây,chưa kịp liền đã lĩnh trọn những đau đớn và quằn quại mới. Tôi yêu violin vì những thổn thức runrẩy theo tiếng đàn, và thường khi ngồi nghe tôi nhìn rất lâu và sâu vào người chơi đàn. Cái nhìncủa tôi vô hại, chẳng làm mọt vẹt họ ở bên ngoài và cũng chắc gì nhìn thấy họ đang nghĩ gì, chỉđơn giản tôi muốn thứ sức tưởng tượng của mình, muốn biết sau khuôn mặt, sau ngón tay kiathật ra con người là gì? Là máu, là xương? Hay là hương, là ảo ảnh?Ngồi trong một cái quán nhỏ, chọn chỗ gần những người chơi đàn nhất, trong góc nhất để tôi liađôi mắt và thả hồn mơ tưởng khi thấy mình mệt mỏi quá.Có lẽ buổi tối hôm nay cũng bắt đầu ngồi lê la vào lúc 7h30, nhấm nháp một li trà với một cáitên rõ kêu nào ấy. Nhưng khá đặc biệt. Thông thường thì những người vào quán nhỏ này đicùng bạn bè để lai rai câu chuyện, đôi tình nhân nào đó mới cặp kè tâm sự giãi bày hòng chiếmđược tin yêu của đối phương (một kiểu giả tạo quen thuộc vì làm sao mà hiểu hết nhau nhỉ). Còncái đôi tình nhân đối diện tôi vào đây để chia tay nhau.Đứa con trai, có lẽ cũng chỉ bằng tuổi tôi, mặc cái áo màu da cam bắt mắt, nhìn điển trai nhưngmang một bộ mặt u sầu. Chả hiểu sao mà tôi rất thích thú khi nhìn mặt bọn con trai u sầu,những khi ấy sao trong lòng thích thú thế, chỉ mong cả thế giới này đứa con trai nào cũng mangTrang 1/42 http://motsach.infoKhi Nào Ta Bên Nhau Sưu Tầmcái mặt u sầu cho đáng kiếp. Nhưng mà thằng cu này tôi lại thấy thương thương, chắc tại cái vẻthành thật cuả nó, cái vẻ mệt mỏi của nó. Còn đứa con gái thì cao ráo, cũng dễ nhìn, nhưng màmặt nó lại chả có vẻ buồn phiền gì cả. OH hô một đôi tình nhân khác người đây, phải nhìn ngóchúng mới được.Chúng ngồi đối diện tôi, mà cũng chẳng có rào cản ghế bàn gì cả vì tất cả ngồi đất và quay mặtvào nhau làm hai dãy. Tôi tất nhiên là chả phải ý tứ hay vờ vĩnh gì khi quan sát chúng cả. Cả cáiquán, ai ai cũng đang bận với mục đích cao đẹp nào đó, còn tôi tự cho mình cái thú nhìn ngắmbọn yêu nhau nó bỏ nhau như thế nào, đối cực với cái đôi ngồi bên tay trái bọn nó đang yêuđương thắm thiết.Quên mất, từ nãy tới giờ tôi cứ luyên thuyên chúng yêu nhau, chắc gì nhỉ? Không thể là bạn, vìnhư tôi chẳng hạn khi đi cùng thằng bạn nào đấy, có khi mặt tôi hoặc mặt nó như đâm lê,nhưng khác kiểu bọn này ghê gớm, vì vào tới nơi tôi hoặc thằng bạn sẽ tuôn ra hàng tràngchẳng để đứa kia kịp nghĩ gì, và cũng chả cần hiểu đứa kia nói gì vì nói thế thôi xong là cười nhưnắc nẻ ngay. Bọn này là người yêu vì cái vẻ lặng im của chúng rất chi là khác bình thường, cáiánh mắt nhìn nhau đầy yêu thương tất nhiên là còn rơi rớt lại vì trong ấy tôi thấy cả sự chán nản,uất ức nơi đáy mắt đứa con trai; sự dằn vặt ngượng ngùng đứa con gái. Quái đản thật ấy, từ trướctới nay chứng kiên bao vụ li biệt của tình nhân, toàn gặp cảnh trai bỏ gái chứ gái bỏ trai chưathấy bao giờ. Hay là tôi nhầm nhỉ?Thằng bé kê nệm cho đứa con gái ngồi, cái này người ta gọi là lịch thiệp hay ga lăng? Thườngthì các chàng trai Việt Nam vốn giữ trong mình một tư tưởng “ta là nhất” theo kiểu không hiểulịch sự là gì thì có mấy ai quan tâm tới chuyện cô bạn gái đi cạnh mình ra sao, trừ phi cô nàng làmục tiêu mà anh chàng nhắm tới. Tất nhiên là đó là tâm lí dân tộc, chả có gì mà phê phán,nhưng thời đại thay đổi, người ta học đông học tây ầm ầm để kêu gọi gợi mở tình dục trong giớitrẻ, tưng bừng phong cách sống thử nhưng mà cái nhỏ nhặt trong giao tiếp này thì không cầnhọc làm gì. Thế cho nên tôi cũng mạnh dạn mà đoán rằng thằng bé chắc hẳn phải có gì đó vớicon bé. Cái cách thằng bé kê nệm nhẹ nhàng và chỉn chu làm tôi nhớ ngày trước cũng có mộtanh giai trông hào hoa phong nhã có nhã ý với tôi. Anh ta cũng chỉn chu kê chỗ cho tôi ngồi,cũng lo lắng săn đón. Hồi ấy tôi mới bước chân vào đại học, tức là mới từ bỏ cảnh học sinhkhông bao giờ đi chơi quá 7h tối, mà bọn trẻ bây giờ khi nghe kể lại đã tưởng là chuyện cổ tích.Tức là tôi hoàn toàn tưởng rằng, đó là phép lịch sự, vì lần đầu tiên tiếp xúc với các anh giaikhông phải như mấy thằng bạn nhí nhố. Nhưng mà được một thời gian thấy tôi vẫn vô tư chảhiểu gì, anh lẳng lặng chuồn mất, đâu có lần vô tình gặp lại cách ứng xử của anh hoàn toàn vôvị. Không còn quan điểm “Lady first”,mời tôi uống nước anh cũng chả thèm hỏi tôi uống gìtrước, hay là tôi là con bé nhỏ nhặt chuyên soi mói nhỉ, nhưng lẽ nào giao tiếp tối thiểu khi ngồitiếp chuyện người khác mình phải hỏi sở thích của họ trước cái tôi của mình chứ? Thôi bỏ quachuyện chả đâu vào đâu, quay lại chàng trai bé nhỏ mà tôi đang nhìn ngó. Thằng bé ngồi mặtđối mặt với tôi, mắt nó cũng đeo kính, không dầy lắm, mắt không to, không nhỏ. Nếu nhìn theomĩ học mà nói thì cũng khá đẹp giai, nhưng nhân tướng học mà nói thì khá uỷ mị.Lần này là lần đầu tiên tôi nghe tiếng vialon mà không ...