1. Bầy chim sẻ như cũng đến trường để học, chúng đậu trên mái ngói kêu ríu rít. Nhiều lúc tiếng chim làm cho lớp học mất tập trung. Nhưng đôi khi vắng chúng chắc chúng bay đi kiếm ăn đâu đó - bỗng nhiên tôi cũng thấy buồn vu vơ và nhớ lại mọi cái tưởng là đã qua, tưởng trở thành hoài niệm. Đã hai năm thằng Hùng đột ngột bỏ học theo gia đình về quê. Trước khi đi thằng Hùng truyền nghề thổi harmonica lại cho tôi. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khoảng trời chim bay Khoảng trời chim bay1. Bầy chim sẻ như cũng đến trường để học, chúng đậu trên mái ngói kêu ríu rít.Nhiều lúc tiếng chim làm cho lớp học mất tập trung. Nhưng đôi khi vắng chúng -chắc chúng bay đi kiếm ăn đâu đó - bỗng nhiên tôi cũng thấy buồn vu vơ và nhớ lạimọi cái tưởng là đã qua, tưởng trở thành hoài niệm.Đã hai năm thằng Hùng đột ngột bỏ học theo gia đình về quê. Trước khi đi thằngHùng truyền nghề thổi harmonica lại cho tôi. Ban đầu tôi cứ ngỡ, hễ mất đi mộtngười lập tức có người khác thay thế. Cứ mỗi giờ ra chơi tôi rút cây kèn trong túiquần. Nhưng cũng mấy nốt nhạc, qua mỗi người nó lại mang một bản sắc riêng.Tôi không thể khuấy động bạn bè giống kiểu thằng Hùng. Tìm đâu ra một tên vuinhộn vừa thổi kèn vừa nhún nhảy làm trò khỉ vui nhộn.Trước kia nhóm bạn có mười mấy người, dần dần một số tách ra tìm đến nhómkhác phù hợp với sở thích. Còn lại tôi, Hùng, Hải, Hoàng, Sứ, Nga. Điều này nóilên con người có những chuyện ngoài ý muốn, sau đó mọi chuyện là do sự chọnlựa ý thức. Hai cô gái, ba đứa con trai không chịu thua ai trong lĩnh vực nghịchngợm. Bày đủ trò, giấu giày dép, dán giấy sau lưng. Giờ ra chơi còn hợp tác xìbánh xe bạn bè. Bác Tư lao công là một người câm. Miệng bác Tư lầm bầm đưatay chỉ lên trời. Thằng Hải phiên dịch “Trời đánh tụi bây đi”. Tôi cho không phải,mà bác Tư muốn nói “nhứt quỷ, nhì ma, thứ ba học trò” vì bác không biết diễn tảma quỷ ra sao, đưa tay chỉ trời thành ra “nhất ông trời nhì tụi bây”. Sở dĩ tôi đoánmò câu ấy, vì biết người lúc nào cũng thương trẻ con. Lúc nào lớn hãy hay, mãimãi tôi muốn ở cái tuổi mười bảy như thế này.2. Ba tôi là cán bộ chiều con. Thỉnh thoảng ba kêu tài xế cơ quan lấy xe hơi đưa cảbọn ra chơi ngoại ô. Có lẽ do thế, tôi rất thoải mái khi đến nhà các bạn. Nhà củaHải là xưởng mộc, bác Năm giữ gìn đồ nghề rất cẩn thận. Vậy mà bác độ lượng đểcho tôi lấy cưa bào ra làm đủ trò. Ba má của Sứ là giáo viên, phía sau nhà có mảnhvườn nhỏ trồng ít cây ăn trái.Tại đây, chúng tôi ăn hết ổi chín đến ổi xanh. Không còn gì bỏ miệng, cả bọn ngồidưới vòm lá xanh chuyện trò, nối kết những ước mơ. Mỗi đứa sẽ phát minh ra cáigì giúp ích nhân loại đây? Thằng Hùng nói sẽ chế tạo ra chiếc xe vạn năng, lộidưới nước, bay lên trời cũng được. Sáng kiến được xem như chậm vì nghe đâu thếgiới đã có xe đó: Nga nghĩ mình sẽ giúp mọi người vui vẻ với loại thuốc trị đủbệnh. Thằng Hải thêm, uống viên thuốc sẽ hóa thành người tàng hình. Cả bọn nhaonhao lên “tàng hình nhằm mục đích gì? Rình con gái tắm chăng hay vô siêu thị ăncắp hàng”. Chưa gì đã thấy đầu óc đen tối nên sáng kiến bị bác bỏ. Qua các sángkiến, rõ ràng ngày nay người ta nói khuynh hướng vạn năng. Tôi chưa có ý định,nhưng nghĩ mình cũng phải làm một cái gì đó, cần suy nghĩ cho sâu. Tình cờ thằngHải lượm dưới đất một miếng sắt gỉ.- Sắt gỉ thành gì hé tụi bây? - Hải hỏi.- Thành đất chớ thành gì?Chợt tôi đứng bật dậy:- Tại sao không lấy đất chế ra sắt?Cả bọn đồng reo lên “ừ hé”. Và tất cả phấn khích bởi một viễn cảnh. Chúng tôi lànhóm kỹ sư hợp tác với Nhà nước. Phải giữ bí mật công nghệ này không cho cácnước tư bản hay, nhất là nước Mỹ.- Xin chào các nhà phát minh! - Bất ngờ ba của Sứ đã đứng phía sau từ lúc nào.Thầy tủm tỉm cười.- Xin chào các nhà phát minh. Sắt trở thành đất, nhưng bắt đất hóa thành sắt là đãchạm tới biên giới tưởng tượng.Cả bọn đang phấn khởi tự nhiên đâm ra cụt hứng. Nhưng rồi tôi nghĩ thầy giáo bacủa Sứ, nói chung người lớn, vốn thận trọng. Một khát vọng lớn và tốt cỡ đó tạisao lại đặt ra biên giới tuởng tượng.Từ lớp mười một, khi đứng trước bài văn, bài toán, tôi cảm thấy hứng thú hai lần.Một lần khi mới bắt tay vào việc, một lần làm xong khi bước qua bài mới. Tôi thấymình cũng khác xưa, ngay những trò nghịch ngợm ở lớp, không còn đơn thuần làtrò đùa, mà qua đó còn phải chứng minh bản lĩnh của mình. Ai tỏ ra yếu đuối nhútnhát sẽ tự làm trò cười, cả lớp sẽ bu lại chọc phá. Một lần, một tên nào đó lén bỏbức thư viết tầm bậy vô cặp của Sứ. Tôi xúi Sứ cầm lá thư lên méc cô chủ nhiệm,nhưng Sứ thản nhiên xé vụn lá thư ra hành lang thả bay như bươm bướm. Có cô cảgan lấy kẹo chewing gum dán lên mặt ghế thầy giáo. Thầy nghiêm nghị đưa mắtnhìn cả lớp suốt năm phút.Sau đó thầy đứng giảng bài mà không ngồi. Như vậy thầy đã biết và làm cho lớpcó cảm giác xấu hổ. Qua đó tôi học được tính cẩn thận, đồng thời cũng học đượcbản lĩnh cuộc sống. Nếu như thầy giáo phạt chúng tôi, ngày hôm sau thế nào cũngcó đứa nghĩ ra trò nghịch ngợm mới để trêu thầy. Thỉnh thoảng một đứa ở chungkhu phố cũng con của cán bộ, nó làm những việc cho cả lớp chú ý. Thí dụ có lầnnó khoe cây viết có hình người đàn bà, lúc viết chị ta cởi truồng trơ trẽn. Cây viếtcủa thiên hạ đi nước ngoài tặng cho ba nó. Nhưng với tôi, những cái đó không phảilà trò chơi.3. Tôi biết mình là đứa sung sướng, trong khi đó Nga, để có tiền học thêm, mỗichiều Nga tới cửa hàng lãnh khăn xuất khẩu về thêu. Hải cũng ...
Khoảng trời chim bay
Số trang: 5
Loại file: pdf
Dung lượng: 93.48 KB
Lượt xem: 9
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Khoảng trời chim bay truyện ngắn tình yêu truyện ngắn lãng mạn tiểu thuyết lãng mạn tủ truyện ngắn câu chuyện tình yêuTài liệu có liên quan:
-
Khóa luận tốt nghiệp Văn học: Nhân vật mang tính tự thuật trong tác phẩm của Nam Cao
85 trang 212 0 0 -
13 trang 51 0 0
-
156 trang 47 0 0
-
7 trang 47 0 0
-
178 trang 45 0 0
-
6 trang 44 0 0
-
tiếng thời gian du dương: phần 2
233 trang 41 0 0 -
172 trang 39 0 0
-
5 trang 39 0 0
-
140 trang 37 0 0