Danh mục tài liệu

Lén lút với 'người tình nửa ngày'

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 132.71 KB      Lượt xem: 22      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cứ nghĩ đó chỉ là những phút xao lòng gió thoảng nhưng sao giờ đây trong lòng tôi lại cảm thấy đầy tội lỗi khi mãi chẳng thể chấm dứt với "người tình nửa ngày" này thế!Tôi vẫn rất yêu chồng và không bao giờ muốn có những phút xao lòng như thế... (Ảnh minh họa)Một phút xao lòng… vì vắng chồng Tôi năm nay 28 tuổi và đã kết hôn 2 năm nay. Được sự hỗ trợ của gia đình nhà chồng và hai đứa đi làm đều có mức thu nhập khá nên cả hai vợ chồng tôi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lén lút với “người tình nửa ngày” Lén lút với “người tình nửa ngày” Cứ nghĩ đó chỉ là những phút xao lòng gió thoảng nhưng sao giờ đây trong lòng tôi lại cảm thấy đầy tội lỗi khi mãi chẳng thể chấm dứt với người tình nửa ngày này thế!Tôi vẫn rất yêu chồng vàkhông bao giờ muốn cónhững phút xao lòng nhưthế... (Ảnh minh họa)Một phút xao lòng… vì vắng chồngTôi năm nay 28 tuổi và đã kết hôn 2 năm nay. Được sự hỗ trợ của gia đìnhnhà chồng và hai đứa đi làm đều có mức thu nhập khá nên cả hai vợ chồngtôi đều có cuộc sống kinh tế khá ổn định sau khi kết hôn.Tuy nhiên, sau khi cưới nhau được khoảng 1 năm, công việc làm giám đốcđại diện một nhãn hàng điện tử lớn tại Việt Nam đã khiến chồng tôi liên tụcphải đi công tác. Thế là vắng chồng liên miên, tôi lại trở nên lẻ loi giữa cănnhà 5 tầng rộng lớn và ấm áp ngày nào của chính hai vợ chồng. Thi thoảngchồng tôi mới được nghỉ phép dài dài hoặc được về Hà Nội khoảng vàitháng với vợ rồi sau đó lại phải đi công tác 1,2 tháng là chuyện thường tình.Nếu trước đây, sau mỗi khi tan tầm nơi công sở, tôi thường muốn trở về nhàthật sớm, sửa soạn cơm nước đợi chồng về ăn thì giờ đây, đôi lúc tôi lại thấybuồn và chán khi phải trở về nhà để đối diện với cái bóng và nỗi cô đơn lẻloi của chính mình. Rất nhiều lúc trên đường đi làm về, tôi lại la cà vào quánxá, ăn quà vặt thỏa thích, mua sắm để giết thời gian. Và rất nhiều khi sauthời điểm tan tầm, tôi vẫn thản nhiên ngồi nán lại để tiếp tục làm việc trongkhi những đồng nghiệp cứ lần lượt ra về hết.Và tôi không biết rằng, chính những buổi chỉ một mình tôi lầm lũi ngồi cặmcụi làm việc giữa căn phòng rộng lớn chẳng còn bóng dáng đồng nghiệp nàongồi đó đã lọt vào tầm ngắm của một đồng nghiệp ở bộ phận kế bên màtrước đó tôi cũng chả hề biết tên anh. Rồi sau một lần lân la làm quen, saunhiều ngày chat chit trên YM, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có anh làbạn. Ít ra, tôi có thể vô tư kể về ý nghĩ, tôi ghét và nhớ “lão chồng” hay đicông tác của tôi thế nào với anh. Và anh cũng coi tôi như một người đồngnghiệp thân thiết.Nhưng chuyện gì đến sẽ phải đến, các cụ ngày xưa đã chả có lời cảnh báo rấtđúng “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Đó là hôm vào sinh nhật tôi. Anhgọi đến tận nhà chúc mừng và tặng quà làm tôi vô cùng cảm động và vuisướng. Sau đó, 2 chúng tôi đã đi ra một nhà hàng ăn uống thỏa thuê. Sau khiđi ăn về, anh chở tôi về lại nhà mình. Nhưng do tôi cũng uống hơi quá chén,nên anh phải dìu tôi vào nhà. Và rồi, tôi còn chẳng biết chuyện gì đã xảy ragiữa tôi và anh nữa. Chỉ đến khi sáng sớm tỉnh dậy với chiếc đầu đau nhưbúa bổ, tôi mới giật mình và hoảng hốt khi thấy tôi nằm cạnh bên anh khôngmột mảnh vải che thân… Tôi không thể kháng cự được chính ham muốn của mình khi anh cố tình muốn gặp mặt... (Ảnh minh họa)Tôi vẫn qua lại với người tình nửa ngày…Sau lần phạm phải sai lầm tày trời ấy, tôi thấy hổ thẹn trong lòng, thấy daydứt và có lỗi với “lão chồng” hay đi công tác của tôi. Nhưng tôi đủ khônngoan để biết rằng: tôi không thể tự thú sai lầm không thể chấp nhận đượcnày của tôi với chồng được. Bởi vì, chắc chắn chồng tôi sẽ không thể tha thứcho lỗi lầm này của tôi và sẽ nghĩ tôi là người đàn bà hư hỏng mất.Hàng ngày tôi vẫn đến công ty làm việc bình thường nhưng tôi cố tình tránhmặt anh. Anh thì ngược lại, sau lần đó lại quan tâm đến tôi nhiều hơn và nóiyêu tôi thật lòng.Nhưng thực lòng, tôi chỉ muốn chấm dứt mối quan hệ lén lút với người tìnhnửa ngày này nhưng không biết làm sao, tôi lại không thể kháng cự đượcchính ham muốn của mình khi anh cố tình muốn gặp mặt. Và rồi, hai chúngtôi lại vẫn lao vào nhau như con thiêu thân. Để rồi sau mỗi lần bên nhau, lầnnào tôi cũng lo sợ, ân hận, lo lắng.Đã có lúc tôi phải xin nghỉ một vài ngày và đi chơi thật xa một mình để trốntránh hiện tại. Phần vì tôi cũng muốn bản thân phải suy nghĩ thật nghiêm túcvề mối quan hệ này. Nhưng thật lòng, tôi vẫn rất yêu chồng và không baogiờ muốn có những phút xao lòng như thế xảy ra cả. Tôi đã bị lú lẫn, mất hếtminh mẫn rồi sao? Tại sao tôi mãi không thể tự chấm dứt được với “ngườitình nửa ngày” ở cơ quan của mình thế? Tôi phải làm thế nào bây giờ? Xinhãy chia sẻ và cho tôi một lời khuyên! ...