Tỉnh Vân Nam, có y sư họ Ân, tên Nguyên Lễ, chuyên nghề châm cứu. Năm ấy, vùng Vân Nam bị mất mùa, làng nào cũng bị giặc giã nổi lên cướp phá. Nguyên Lễ phải bỏ làng mà chạy, băng qua một ngọn núi để tới xin lánh nạn tại nhà một người bạn ở cách làng chừng trăm dặm. Chạy từ sáng tới tối, khi mặt trời sắp lặn, Nguyên Lễ mới đến lưng chừng núi. Nhìn quanh, thấy mình đang đứng bơ vơ giữa chốn núi rừng hoang vu, chẳng bạn đồng hành, Nguyên Lễ kinh hãi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 102 Phần 102 Hổ trả ơn ngườiTam niên tiền sự vị toàn vong.Báo đức hô nhi đại trục lang.Y sĩ thảng vi Tôn tứ Mạc.Hựu tòng nguyên quật đắc tiên phương.Tỉnh Vân Nam, có y sư họ Ân, tên Nguyên Lễ, chuyên nghề châm cứu.Năm ấy, vùng Vân Nam bị mất mùa, làng nào cũng bị giặc giã nổi lên cướp phá.Nguyên Lễ phải bỏ làng mà chạy, băng qua một ngọn núi để tới xin lánh nạn tại nhàmột người bạn ở cách làng chừng trăm dặm.Chạy từ sáng tới tối, khi mặt trời sắp lặn, Nguyên Lễ mới đến lưng chừng núi. Nhìnquanh, thấy mình đang đứng bơ vơ giữa chốn núi rừng hoang vu, chẳng bạn đồnghành, Nguyên Lễ kinh hãi lắm, những lo bị hổ sói xông ra ăn thịt. Chợt thấy ở phíatrước mặt có hai người sánh vai nhau đi, Nguyên Lễ đoán chừng họ cũng đang chạyloạn như mình nên cắm đầu chạy theo để xin nhập bọn. Khi bắt kịp, Nguyên Lễ lêntiếng:Xin nhị vị cho bỉ nhân được nhập bọn kẻo một mình đi qua núi đêm khuya, sợbị hổ sói xông ra ăn thịt! Người lớn tuổi đưa mắt nhìn Nguyên Lễ từ đầu đến chânrồi cau mày hỏi: Tên chi, làm nghề gì? Ðáp:Bỉ nhân họ Ân, tên Nguyên Lễ, làmnghề châm cứu! Ðột nhiên, người ấy thay đổi hẳn thái độ, cung kính chắp tay váichào Nguyên Lễ mà nói:Thế ra tiên sinh là Ân đại nhân, vị danh y nổi tiếng trongvùng này đó ư? Trong vùng này, ai chẳng biết đại danh của tiên sinh! Huynh đệ tiểunhân ngưỡng mộ đại danh của tiên sinh đã từ lâu! Nay được gặp mặt, thực là vạnhạnh! Hỏi:Nhị vị họ chi? Ðáp:Huynh đệ tiểu nhân họ Ban. Tiểu nhân tên Trảo,còn tiện đệ đây, tên Nha! Rồi tiếp:Phải chăng tiên sinh đang chạy loạn? Ðáp: Thưaphải! Ban Trảo nói:Huynh đệ tiểu nhân cũng mới chạy loạn tới đây được ít lâu, cócất được một gian nhà tranh ở gần đây để tạm trú. Xin mời tiên sinh quá bộ tới tệ xánghỉ chân đêm nay. Nhân tiện cũng xin nhờ tiên sinh giúp cho một việc! Thấy có chỗngủ qua đêm, Nguyên Lễ mừng lắm, vội hỏi:Nhị vị muốn nhờ bỉ nhân giúp việc chi?Ðáp:Ðể lát nữa tới tệ xá, huynh đệ tiểu nhân sẽ xin thưa chuyện! Nguyên Lễ bèn đitheo hai anh em.Lát sau, hai anh em dắt Nguyên Lễ vào một gian nhà tranh mới cất, cạnh cửa một hangđá. Ban Trảo đi lấy củi đem ra sân đốt để soi sáng gian nhà. Dưới ánh lửa, thấy hai anhem có thân hình vạm vỡ, nét mặt dữ tợn, dáng vẻ bất hảo, Nguyên Lễ kinh hãi lắm.Song vì trời đã tối, chẳng biết đi đâu nên đành ở lại. Chợt nghe có tiếng người rên,Nguyên Lễ đảo mắt nhìn thì thấy một bà lão đang nằm rên trên một chiếc giường kê ởgóc gian nhà. Ðoán chừng bà lão là mẹ của hai anh em, Nguyên Lễ hỏi Ban Nha:Cụnhà đau gì thế? Ban Nha đáp:Thưa, gia mẫu bị hai cái ung to bằng nắm tay, mọcdưới mũi và bên mép, đau nhức lắm, chẳng ăn uống chi được. Chính vì thế mà huynhđệ tiểu nhân muốn nhờ tiên sinh tới đây để chữa giúp cho gia mẫu! Rồi đốt đuốc giơcao, mời Nguyên Lễ tới cạnh giường coi bệnh cho mẹ. Nguyên Lễ theo Ban Nha tớigiường, hỏi bà lão:Cụ thấy đau như thế nào? Bà lão đáp:Thưa, cái ung nhức lắmmà há miệng ra ăn cũng thấy đau. Vì chẳng ăn ngủ chi được nên người rất mệt mỏi,xin tiên sinh làm ơn chữa cho! Nguyên Lễ nói:Ung ngoài da dễ chữa. Ðể bỉ nhânchâm cứu cho! Khi nào ung vỡ mủ, bỉ nhân sẽ dịt thuốc! Rồi mở bọc lấy ngải và kim,châm cứu cho bà lão trên hai chục mũi. Xong, nói:Cụ cứ chịu khó nằm yên mà nghỉ,sáng mai ung sẽ vỡ mủ Hai anh em mừng lắm, vội đi tìm thực phẩm để mời khách.Ban Nha tới gác bếp, lấy xuống một đùi nai tươi, đưa cho anh, nói:Ðại ca hãy nướngđùi nai này lên mà mời tiên sinh dùng đỡ Ban Trảo gật đầu, đem đùi nai đi nướng rồibỏ vào mâm đá, bưng tới trước mặt Nguyên Lễ, nói:Trời đã tối mà chợ thì xa, chẳngcó thực phẩm chi khác để mời tiên sinh, mong tiên sinh thứ lỗi! Nguyên Lễ nói:Chạyloạn mà còn được ăn thịt nướng như thế này thì còn mong gì hơn? Vì đang đói,Nguyên Lễ ăn hết quá nửa đùi nai. Chờ khách ăn xong, Ban Trảo mới mời khách lêngiường mình nằm nghỉ. Bị nét mặt dữ tợn, dáng vẻ lỗ mãng của hai anh em ám ảnh,Nguyên Lễ cố nhắm mắt song chẳng sao ngủ được, cứ trằn trọc suốt đêm.Tảng sáng, thấy bà lão thức giấc, Nguyên Lễ vội vùng dậy, chạy tới hỏi:Cụ thấy đãđỡ chưa? Bà lão đáp: Cám ơn tiên sinh, lão thân thấy đã đỡ rồi! Hỏi:Cụ có ngủđược không? Ðáp:Thưa ngủ được! Hỏi:Cái ung ra sao? Ðáp:Thưa, cái ung ướtsũng, chắc là đã vỡ mủ! Nguyên Lễ bèn đánh thức hai anh em dậy, đi lấy nước vàorửa ung cho bà lão. Rồi Nguyên Lễ mở bọc, lấy thuốc dịt vào ung, băng bó lại. Xong,nói:Thế là khỏi rồi đó!Trời sáng rõ, Nguyên Lễ xin cáo biệt. Ban Trảo nói: Xin tiên sinh hãy nán lại thêm ítphút để tiểu nhân nướng nốt đùi nai, biếu tiên sinh làm thực phẩm dọc đường!Nguyên Lễ bèn ở lại chờ. Lát sau, Nguyên Lễ nhận đùi nai nướng rồi cáo biệt, tiếptục cuộc hành trình.Tới nhà bạn, Nguyên Lễ thuật lại nạn giặc cướp ở làng mình cho bạn nghe rồi xinđược tạm trú. Người bạn vồn vã mời Nguyên Lễ ở lại chơi. Ít lâu sau, nghe tin làngmình hết giặc, Nguyên Lễ xin cáo biệt bạn, trở về nhà.Ba năm sau, Nguyên Lễ quên hẳn chuyện gặp b ...
Liêu trai chí dị - Phần 102
Số trang: 8
Loại file: doc
Dung lượng: 77.50 KB
Lượt xem: 10
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tài liệu có liên quan:
-
7 trang 342 0 0
-
267 trang 273 0 0
-
Truyện Harry Potter và chiếc cốc lửa
1938 trang 212 0 0 -
3 trang 121 0 0
-
3 Nốt Ruồi Trên Xác Người Yêu_ Người Khăn Trắng
216 trang 84 0 0 -
5 trang 78 0 0
-
33 trang 76 0 0
-
Truyện ma Mối Khinh Khủng Tại Đồn Lính Pháp
10 trang 72 0 0 -
145 trang 71 0 0
-
145 trang 71 0 0