Danh mục tài liệu

Liêu trai chí dị - Phần 84

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 44.00 KB      Lượt xem: 19      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mạch Long Ðàm, người Giang Tây, với hiếu liêm họ Chu đều là khách trọ ở kinh đô. Ngẫu nhiên cùng dạo chơi một cảnh chùa. Ðiện Phật, giải vũ, phòng tăng đều không lấy gì làm rộng rãi. Chỉ có một vì sư già trụ trì trong đó, thấy khách vào bèn xốc áo ra đón, rồi dẫn khách đi xem khắp đó đây. Trong điện có tô tượng Chí Công, hai bên tường đều vẽ vời rất tình xảo, nhân vật thảy đều như sống thật. Tường bên Ðông vễ bức" Thiên nữ rắc hoa", ở trong có...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 84 Phần 84 Bức Họa Trên TườngMạch Long Ðàm, người Giang Tây, với hiếu liêm họ Chu đều là khách trọ ở kinh đô.Ngẫu nhiên cùng dạo chơi một cảnh chùa. Ðiện Phật, giải vũ, phòng tăng đều khônglấy gì làm rộng rãi. Chỉ có một vì sư già trụ trì trong đó, thấy khách vào bèn xốc áo rađón, rồi dẫn khách đi xem khắp đó đây. Trong điện có tô tượng Chí Công, hai bêntường đều vẽ vời rất tình xảo, nhân vật thảy đều như sống thật. Tường bên Ðông vễbức Thiên nữ rắc hoa, ở trong có một thiếu nữ buông mái tóc thề, tay cầm bông hoa,miệng hé cười, đôi môi anh đào muốn nhấp nháy, làn sóng mắt dường như đung đưa.Chàng Chu chú mục giây lâu, bất giác như bị mất hồn, bàng hoàng thờ thẫn. Rồi thânthể bỗng nhiên phơi phới, như cưỡi trên mây mù, thoắt cái đã bay lên đến bức tường.Nhìn thấy lầu gác trùng trùng không phải là cõi trần. Một vị sư già đang thuyết pháp ởtrên tòa, những người mặc áo hở vai vây xung quanh đông vô kể.Chu cũng đứng lẫn vào trong số đó. Một chốc, tựa như có người ngầm kéo vạt áo,quay lại thì ra cô thiếu nữ có mái tóc thề, đang vừa cười vừa quay đi. Chàng lập tứctrở gót bước theo.Qua những hành lang quanh co thì có môt căn phòng nhỏ. Chu ngập ngừng không dámtiến nữa nhưng thiếu nữ đã quay đầu lại, đưa bông hoa trong tay lên có vẫy gọi, chàngliền bước theo vào.Trong phòng tịnh không có người, chàng vội ôm chầm lấy, nàng cũng không kháng cựgì lắm, bèn cùng nhau giao hoan thỏa thích.Xong rồi nàng đóng cửa ra đi, dặn Chu đừng hỏi. Ðến đêm lại đến.Cứ thế được hai hôm, các bạn gái nàng biết được, cùng nhau tìm thấy chàng, liền trêutrọc nàng rằng:- Cậu bé trong bụng đã lớn tướng mà con để mái tóc bồng bồng, cũng học đòi làm gáicòn son ư?Rồi bảo nhau đưa cho nàng nào trâm, nào hoa tai, bắt nàng cuốn ngược tóc lên.Cô gái thẹn thùng, không nói lời nào. Một nàng bảo:- Chị em ơi, tụi mình đứng đây lâu, kẻo người ta mất vui.Cả bọn liền cười và bỏ đi. Chàng nhìn lại nàng, thì tóc mây đã búi cao lên, vành tócphượng buông thấp xuống, so với cô gái để tóc thề lúc trước lại càng xinh đẹp gấpbội.Nhìn quanh không có ai, bàn dắt nhau bước vào cuộc ân ái.Hương lòng rạo rực, lạc thú đang nông, thì bỗng đâu nghe tiếng ủng da cồm cộp rấtdữ, dây xích và khóa kêu loảng xoảng, cộng thêm tiếng quát tháo, tiếng cãi cọ huyênnáo.Nàng kinh hoàng nhỏm dậy, cùng với chàng đều ghé mắt nhìn trộm ra ngoài, thì thấymột vị sứ giả mặc áo giáp vàng, mặt đen như sơn, tay cầm khóa, tay nắm chùy, đámthiếu nữ xúm xít xung quanh.Sứ giả nói:- Ðã đủ chưa?Có tiếng đáp:- Ðủ cả rồi.Sứ giả lại nói:- Nhược bằng có chứa chấp người hạ giới thì lập tức bảo nhau cùng khai ra, chớ đểphải hối về sau.Cả bọn đồng thanh đáp:- Không có đâu!Sứ giả quay người, đưa cặp mắt cú vọ nhìn quanh, tựa hồ tìm ra kẻ đang nấp.Cô gái cả sợ, mặt xám như tro, thảng thốt bảo chàng:- Mau trốn xuống gầm giường.Rồi mở cánh cửa ngách bên tường lẻn đi mất.Chu nằm bẹp xuống, không dám thở.Giây lát nghe tiếng ủng đi vào trong phòng rồi lại đi ra.Chẳng bao lâu tiếng huyên náo xa dần, bụng đã yên, nhưng ngoài cửa vẫn có tiếngngười qua lại bàn bạc.Chu cứ thấp thỏm như thế giờ lâu, đến lúc bên tai như có tiếng ve kêu, trong mắt nẩyđom đóm, tình trạng ngỡ không chịu nổi nữa, chỉ còn cố lắng tai để đợi nàng về, cuốicùng cũng không còn nhớ thân mình từ đâu mà đến đây.Bấy giờ Mạnh Long Ðàm đang đứng trước điện thờ chớp mắt đã không thấy Chu đâu,ngờ vực hỏi Nhà Sư.Vị sư cười đáp:- Ði nghe thuyết pháp rồi.Mạnh Long Ðàm hỏi:- Ở đâu?Nhà Sư đáp:- Không xa.Một chốc Nhà Sư bèn gõ ngón tay lên tường mà gọi to lên rằng:- Ông đàn việt họ Chu, đi chơi lâu thế, sao chẳng quay về?Liền thấy giữa bức họa trên tường có hình của Chu, đang đứng nghển cổ lắng tai,chừng như nghe ngóng.Nhà Sư lại gọi tiếp:- Ông bạn cùng đi đợi lâu rồi đấy.Thế rồi Chu bồng bềnh từ trên tường bay xuống, lòng lạnh như tro, người cứng đờnhư gỗ, mắt trừng trừng, chân bủn rủn.Mạnh đâm hoảng, sẽ sàng hỏi han.Thì ra lúc đó Chu đang núp dưới giường, bỗng nghe tiếng gõ vang như sấm, vội chuira khỏi phòng để nghe ngóng tình hình.Cả hai cùng ngước nhìn cô gái nhón hoa thì mái tóc vặn hình ốc đã cuốn cao lên, khôngcòn xõa tóc nữa.Chu khiếp sợ, vái vị sư già mà hỏi duyên cớ.Nhà Sư cười đáp:- Ảo là do mình sinh ra, bần đạo làm sao giải thích được!Chu ỉu xìu mất cả khí thế.Mạnh sợ hãi không còn tự chủ nổi, vội đứng dậy lần bậc thềm ra về. Thuật MồmCó một cô gái tuổi chừng hai bốn, hai nhăm, khoác một túi thuốc đến làng bán. Ngườiđến chữa bệnh, cô gái không biết kê đơn bốc thuốc, khất đợi tối đến hỏi thần.Tối đến, cô ta dọn dẹp sạch sẽ căn buồng nhỏ, cài chặt cửa bên trong. Mọi người xúmđến quanh cửa sổ nhưng chỉ dám thầm thào nói nhỏ không dám ho. Trong ngoài lặngngắt như tờ. Khoảng nửa trống canh sau bỗng rèm động, cô hàng thuốc hỏi:- Cô Chín đến đấy ư?Tiếng con gái đáp:- Đến đây.Lại hỏi:- Lạp Mai có theo hầu cô Chín đến đây không?Ả thị tì trả lời:- Đến rồi ạ!Ba người líu ríu trò chuyện. Lát sau, rèm lại động, cô bán thuốc reo lên:- A! Cô Sáu đến rồi.Tiếng tíu tít hỏi:- Xuân Mai có bế cậu nhỏ theo không?Tiếng một ả khác:- Cậu cứ khóc không chịu ngủ, nằng nặc đòi theo nương tử. Gớm, nặng đến hàng tạ,cõng tưởng chết người.Rồi tiếng cô bán thuốc ân cần, tiếng cô Chín thăm hỏi, tiếng cô Sáu hàn huyên, tiếnghai thị tì rúc rích, tiếng cậu bè cười đùa, tất cả cứ rối rít lên. Lại nghe cô hàng thuốccười nói:- Chàng nhỏ này nghịch quá xá, xa thế mà còn đem theo cả con mèo.Sau đó lời qua tiếng lại thưa thớt dần. Bỗng rèm lại động. Gian buồng lại lao nhaolên:- Cô Bốn sao đến chậm vậy?Tiếng một cô bé gái lí nhí:- Đường xa hơn nghìn dặm, đi với cô bao nhiêu lâu mới tới được. Cô đi hơi chậm.Rồi tiếng nói chuyện dông dài, tiếng chuyển chỗ, tiếng gọi lấy thêm ghế, cứ láo nháolào nhào, phải chừng giập bả trầu mới tạm ...