Danh mục tài liệu

Mất bao lâu để anh tìm thấy em?

Số trang: 21      Loại file: pdf      Dung lượng: 717.58 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngồi ở Góc với tiếng pinano nhẹ lướt, cốc đen đá không đường trầm ngâm, anh vắt mình suy nghĩ giữa những chông chênh... Cô không muốn chơi trò cút bắt như trẻ nhỏ. Cô muốn thấy mình hiện hữu bên cạnh anh, thật gần, thật gần như hiển nhiên phải thế. Nhưng ai đó đang cố gắng đẩy cô ra xa anh, làm cô thấy mình chới với giữa rất nhiều miền cảm xúc mãnh liệt.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mất bao lâu để anh tìm thấy em?Mất bao lâu để anh tìm thấy em?Ngồi ở Góc với tiếng pinano nhẹ lướt, cốc đen đá không đường trầm ngâm,anh vắt mình suy nghĩ giữa những chông chênh...Cô không muốn chơi trò cút bắt như trẻ nhỏ. Cô muốn thấy mình hiện hữu bêncạnh anh, thật gần, thật gần như hiển nhiên phải thế. Nhưng ai đó đang cố gắng đẩycô ra xa anh, làm cô thấy mình chới với giữa rất nhiều miền cảm xúc mãnh liệt.Thứ tình cảm cô vẫn hằng nâng niu ấy bỗng nhẹ bẫng như một làn mây xốp. Côthở dài, bất lực, rời xa anh và mang đi theo tất thảy những tâm tư chỉ mình cô biết.Hẳn nhiên, ngày cô đi, anh bàng hoàng và sửng sốt. Anh không cách nào liên lạcđược với cô. Anh tự hỏi tại sao lại trở nên như thế.- Chị ấy vẫn chưa về nhà ạ?Cô bé có mái tóc dài ngang lưng, tết lệch về một bên vai, ngước mắt nhìn anh hỏi.- Ừ. Anh không liên lạc được với chị ấy!- Hai người giận nhau à?Cô bé lại tiếp tục hỏi, tay vân vê vào nhau.- Không. Anh… không biết. Nhưng anh thấy có gì đó không ổn.Anh chau mày, ánh mắt đượm buồn, ngồi thụp xuống cạnh cô bé.- Hay là… chị ấy hiểu lầm…- Gì cơ?- Chuyện anh với em…- Chuyện anh với em? Sao có thể như thế được. Anh với em làm gì có chuyện gì.Anh xua tay, xoa xoa nhẹ lên đầu cô bé. Lúc quay đi, môi anh khẽ mím, mày chaulại và nén một nhịp thở dài.Cô vứt balo xuống giường, thả rơi tự do cơ thể lên chăn đệm. Sau một ngày mòmẫm với các tuyến đường, các chuyến xe rong ruổi lên vùng đất mới, hơi sức trongcô gần như cạn kiệt. Nhưng đó là một cuộc hành trình thú vị. Cô không thấy tự tincho lắm khi xách balo đi xa khi mà trong đầu vốn dĩ việc nhớ tên đường đã là rấtkhó khăn. Nhưng không hiểu vì sao sau khi chứng kiến cảnh ấy, những con ngườiấy, nụ cười và cả ánh mắt ấy cô lại thấy mình như trở nên mạnh mẽ hơn bao giờhết. Cô quyết đi không do dự, không nề hà. Chỉ mất một giờ đồng hồ để thu xếpquần áo, và cô lục tung mọi ngóc ngách trong trí nhớ của mình để có thể tìm đượcmột nơi thích hợp nhất – điểm đến giúp cô giải tỏa những bực dọc và phiền muộnở thì hiện tại.- Em có vẻ thích chơi trò mạo hiểm nhỉ?Giọng nam trầm nói chậm rãi phía bên kia ống nghe điện thoại.- Em đã xin nghỉ rồi mà. Một tuần. Em gộp tất cả những ngày nghỉ trong năm lạicho chuyến đi lần này. Ok?Giọng cô nhỏ nhẹ, thanh trong và nhí nhảnh. Cô cười xòa, vừa nghe điện thoại, vừađi ra phía ban công, cầm bình tưới cho những chậu cây xanh nhỏ xíu.- Nhưng anh chưa đồng ý. Em thậm chí còn đi trước khi anh kịp đến công ty.Giọng nam trầm có vẻ nuối tiếc khi nói ra điều ấy.- Hì, vì em sợ nhìn thấy anh em lại cảm động đến mức không bước chân đi nổimất. Haha.Cô cười to hơn, sảng khoái hơn. Rõ ràng người đang nói chuyện với cô bây giờkhông phải là anh sếp khó tính, nghiêm nghị mọi khi nữa. Anh đang gọi điện đểmắng yêu cô, để hỏi thăm và để trò chuyện với cô.- Ừm… anh chưa bao giờ đồng ý cho nhân viên của mình nghỉ làm hẳn một tuầnchỉ với lý do ngớ ngẩn như em.- Sao nào? Vậy cho em hân hạnh làm một ngoại lệ đi nhé! Nhé nhé nhé!Cô vẫn bông đùa, miệng nhoẻn cười tươi rói. Những chậu cây cảnh nhỏ xinh trênban công ướt đẫm, no nê nước, vài giọt tròn tròn đọng trên lá hắt chút ánh sángmàu tím của buổi hoàng hôn. Cô nhón chân nhìn xuống đất.- Chu oa!!! Đẹp quá!- Sao thế?- Ở đây đẹp lắm! Thành phố cao nguyên này đẹp và buồn kiểu lãng… lãng đãngquá!!!-…- Khì khì. Thôi nhé! Em ra ngoài đi dạo chút đây. Cảm ơn anh vì đã không mắngnhiếc em nhiều hơn thế!Cô quay vào phía bên trong nhà, lấy ra trong vali một áo sơmi trắng cổ điệu, mộtchân váy voan xếp li nhẹ nhàng, một ví cùng tone với giày cao gót và váy. Rồi cônhoẻn cười, toan tắt điện thoại khi thấy đầu bên kia im lặng.- Du à, anh sẽ rất nhớ em!- ….Anh lang thang phố cổ, tối cuối tuần nên anh có một chút thời gian rảnh rỗi. Đángra anh sẽ đi café với cô em gái, có lẽ cô bé còn lo cho anh về việc biến mất độtngột của cô. Nhưng anh thấy không bình yên nổi khi bên cạnh một người-không-phải-là-cô. Mặc dù đó là cô em hiểu anh nhiều nhất, chẳng cần anh nói năng gìnhiều, chẳng cần anh phải lên tiếng than vãn, cô bé đủ tinh tế để hiểu anh đangcảm giác như thế nào, sẽ biết cách làm anh vui, biết cách xua đi những muộn phiềntrong anh. Nhưng nếu thế, anh sẽ tự nhiên thấy mình có lỗi với cả hai cô gái.- Anh với Liên là sao thế?- Sao tự nhiên em hỏi thế?- Trả lời em đi đã.- Anh em.- Thân thiết tới mức nào?- Em đừng hỏi anh những câu đại loại thế nữa nhé! Anh không muốn đem tình cảmcủa mình ra so sánh hay đong đếm.Anh nghiêm mặt, cô ngúng nguẩy. Nếu anh không trả lời cô sẽ giận nhưng nếu anhmà trả lời thật lòng thì cũng khó lường trước được cô sẽ giận anh đến mức nào.- Anh đừng thân với em ấy quá đấy! Biết chưa?Cô vò vò mái tóc ngắn ngủn của anh, đùa nghịch.- Em ghen?- Sao em lại phải ghen?- Thế thì tại sao?- Em không thích!- Àhhhh….Anh “à” lên thích thú khi thấy má cô ửng hồng. Cô không trẻ con nhưng vì cô yêuanh nên mới thế. Đó luôn là lý do cho những ghen tuông giận hờn vội vã. Nhữngcuộc hội thoại ngắn như thế một vài lần xuất hiện trong đầu anh. Cô nhắc khéo anhhết lần này đến lần khác. Tự nhiên nhiều lúc anh nhầm tưởng mình đang làm khổcả hai cô gái.- Anh đang ở đâu thế?- Có chuyện gì hả em?- À… nếu anh không bận thì ra Maxx Coffee ngồi với em. Còn nếu anh bận thì…- Anh đang bận. Vậy nhé!Anh thở dài cái thượt. Cuộc điện thoại vừa rồi kéo anh về với hiện tại. Dường nhưanh vô tâm và hời hợt với những cô gái bên cạnh anh, khiến họ phần nhiều phảisuy nghĩ và lo lắng cho anh. Tự nhiên gió thổi thốc khiến mắt anh cay cay. Anhnhớ tới cô nhiều quá! Anh chối bỏ hiện tại để muốn được nhìn thấy cô. Cả nụ cười,cả giọng nói, cả cái cách bông đùa nhí nhảnh. Anh nhớ… nhưng bấm số của cô…tay anh run. Anh sợ. Anh sợ rằng câu nói quen thuộc ấy lại vang lên.“Thuê bao…”----Cô rảo bước quanh chân đồi, đưa mắt nhìn quanh những cặp đôi bẽn ...