Tan vỡ sau một tình yêu cũng giống như vết sẹo sau một tai nạn. Nó hiển hiện ở đó, luôn nhắc nhớ về những gì đã qua, lý do tại sao nó xuất hiện và không bao giờ biến mất, nhưng còn nỗi đau... ...có lẽ đã là quá khứ và trôi xa lắm rồi... mà con người thì không có cách nào khắc lại cái nỗi đau đó một cách rõ rệt và chính xác như trước được... Vì vậy mà ta vẫn luôn nhớ những nỗi đau không còn đau nữa... Vì vậy ta nên tin...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một chuyện tình lơ lửng Một chuyện tình lơ lửngTan vỡ sau một tình yêu cũng giống như vết sẹo sau một tai nạn. Nó hiển hiệnở đó, luôn nhắc nhớ về những gì đã qua, lý do tại sao nó xuất hiện và khôngbao giờ biến mất, nhưng còn nỗi đau......có lẽ đã là quá khứ và trôi xa lắm rồi... mà con người thì không có cách nàokhắc lại cái nỗi đau đó một cách rõ rệt và chính xác như trước được...Vì vậy mà ta vẫn luôn nhớ những nỗi đau không còn đau nữa...Vì vậy ta nên tin rằng, thời gian, có sức mạnh thần kỳ trong việc xoa dịu mọithứ... ***Phải chăng vì lời yêu dang dở mà tâm vẫn miên man day dứt?Phải chăng vì một mối quan hệ không thể gọi tên mà tim vẫn chông chênh xô lệchnhững đêm dài mi mắt không khép ngoan?Tôi vẫn nghĩ rằng mình sẽ viết thật nhiều về anh, những dòng ngổn ngang đầy ắptrang giấy cho thỏa hết hàng mớ những nghĩ suy, những tình cảm bất ổn nhưngxốn xang choáng đầy lồng ngực, những thổn thức đầy ắp đậu nơi khóe mắt.Vậy mà... biết bao lâu rồi... cứ ngồi vào bàn, liên tưởng đến đôi mắt hiền lànhnhưng đầy ám ảnh đó là đầu óc lại rỗng không, những ngón tay thấy sao bất lựcquá đỗi với tầng tầng lớp lớp cảm xúc và kỷ niệm từng cóNgay cả trong lúc tôi buông tay và anh không hề có một hành động nào để níu giữ.Mà có khi việc đó đã được thực hiện trước đó, mà tôi, vì luôn tự dựng nên nhữngảo tưởng quanh mình nên đã không nhận ra.Rồi mỗi tối ngồi cô độc trên giường, nước mắt nặng trĩu trên khóe lăn dài, lăn dài,tim đau thắt đến ngạt thở. Tôi cứ thế bất động đến chừng có thể, cảm nhận thờigian nặng nề xoay tròn xung quanh. Khóc. Cười. Giận dữ. Trách móc. Nhớ. Rồighét. Và lại nhớ... Tôi ngờ rằng trong cái giây phút đó mình có thể đánh đổi mọithứ mà không cần đến một phần ngàn giây đắn đo để kéo mọi thứ trở về như cũ...Anh yêu tôi? Đã từng yêu tôi? Hết yêu?Có một sự thật tôi chẳng thể nào chối bỏ: Chúng tôi chưa từng nói yêu nhau.Và như vậy nghĩa là tôi không thất tình. Không có điểm bắt đầu thì không thể nàokết thúc. Không hứa hẹn. Không yêu đương. Chưa từng có thì làm sao mất?Sau cùng, thì tôi và anh đơn giản chỉ như ai đó lướt qua đời nhau rồi mất hút nhưchưa từng hiện hữu....... gặp một lần rồi mãi mãi lạc nhau giữa cái thành phố nhiệt đới nóng rẫy lèn chặtngười...Trước đây, vẫn cho rằng yêu đơn phương là khổ nhất.Nhưng thật ra trong mối tình một chiều ấy vẫn chất đầy hy vọng và lạc quanCòn cô đơn trong chính những tình cảm mình vun vén nên lại xót xa đến vôvọng...Vốn tưởng bao la, dạt dào như biển nhưng hóa ra những gì có được lại chỉ là cát,sóng tràn bờ rồi sẽ cuốn trôi không lưu lại chút vết tích...Vì vậy tôi quyết định không nhớ về anh nữa.Dù mỗi lần vô tình gặp mặt đều thấy lòng chếch choáng xô lệch đến nghẹn thắt.Nhìn anh cười với một người con gái khác là những ngón tay lại run rẩy đến thảmhại trong vô thứcĐi ngang qua nhau mà như người dưng, tất cả những kỉ niệm từng có biến mấtsạch sẽ như chưa từng hiện hữu. Để rồi, có lúc bất giác hoang mang tự hỏi lòng cóphải chúng từng tồn tại không? Mới hôm qua thôi mà sao nay xa vời vợi...Lòng hoang mang....Rồi lại thấy mình nhớ đôi mắt với ba nếp mí quen thuộc nhắm tịt khi môi vẽ nênmột đường cong hoàn hảo, ấm áp như nắng tháng Tám khi mua tặng anh ly kemchocolate thơm phức, ngọt ngàoNhớ cái vẻ ngượng ngùng đáng yêu khi đến nhà lúc 10 giờ rưỡi tối tặng tôi chiếcmóc điện thoại bằng bông, êm và mềm ngày 8/3Nhớ những cái xoa đầu dịu dàng làm tôi thấy mình như một đứa trẻ cứ muốn bébỏng mãiNhớ lời nhắc nhở mặc thêm áo khoác một sáng gió thổi lạnh buốt gáyNhớ anh chở tôi đi Lotte Mart mua đồ, xách hộ cái giỏ nặng trịch, giữa khối khôngkhí thơm mát mùi vị gia đình, chúng tôi đặt cái này lên, cái nọ xuống, lựa chọn,cân nhắc, chỉ trỏ một loại rau lạ, cách thức nấu một món ăn. Anh vô tư ăn thử mộtmiếng thịt Hàn quốc ở quầy giới thiệu sản phẩm cho khách, rồi quay qua tôi nhănmặt Dai quáNhớ cái lần tôi chu mỏ bảo: Mua yaua mà quên xin muỗng mất rồi. Anh lắcđầu, về nhà lấy muỗng mà ăn, đừng có làm biếng biết hông, mấy cái đồ nhựa đókhông có tốt đâu. Tôi gật gật...Nhớ cái lần anh chở tôi giữa một chiều đông đúc xe cộ, cùng ngẩn người ngắm cáisắc vàng cam đẹp dến nao long đang ôm trọn cả bầu trời. Đôi mi cắm cúi theo quảcầu tròn xoe rực rỡ trên cao, thấy thời gian ngưng đọng, lừng khừng mãi khôngtrôi...Nhớ hai đứa chưng hửng nhìn nhau lúc ngồi trong Galaxy Nguyễn Trãi: Ủa, vậylà hết rồi hả? Ủa là sao? Kết thúc rồi? Hông hiểu gì hết trơn vậy? Hiểu gì không?***Đau...Đó là một thứ cảm giác không thể diễn tả chính xác, dùng bao nhiêu ngôn từ đểgiải thích cũng là việc làm vô ích.Vì vậy, việc thổ lộ nỗi đau với bất kỳ ai đều trở nên thừa thãi...Nó tồn tại như một bộ phận trong cơ thể, hệt như tất cả những gì hiện hữu trên đờinày như vốn dĩ phải như vậy, những sự thật hiển nhiên không cần kiểm chứng,một phần của cuộc sống...Cũng giống như những chiếc lá khô, vàng úa cô độc nơi vệ đường m ...
Một chuyện tình lơ lửng
Số trang: 10
Loại file: pdf
Dung lượng: 261.99 KB
Lượt xem: 10
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
chia sẻ tình yêu tâm sự tình yêu chuyện tình yêu truyện tình yêu truyện ngắn về tình yêu truyện ngắn Việt Nam truyện ngắn hayTài liệu có liên quan:
-
6 trang 269 0 0
-
7 trang 193 0 0
-
2 trang 153 0 0
-
10 trang 128 0 0
-
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 115 0 0 -
4 trang 101 0 0
-
4 trang 99 0 0
-
4 trang 76 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 66 0 0 -
8 trang 57 0 0