Quý Phi lặng thinh . Cô không đủ sức lý lẽ nữa . Chính vì Trần Nghiêm đã đọc được ý nghĩ thầm kín của cô . Rằng cô không thể rời xa anh . Và vì không thể bộc lộ điều đó , nên cô dựa vào công việc để chống đỡ . Một sự chống đỡ hết sức vụng về .
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một thời ta đuổi bóng - Phần 10 Phần 10Quý Phi lặng thinh . Cô không đủ sức lý lẽ nữa . Chính vì Trần Nghiêm đã đọc được ýnghĩ thầm kín của cô . Rằng cô không thể rời xa anh . Và vì không thể bộc lộ điều đó ,nên cô dựa vào công việc để chống đỡ . Một sự chống đỡ hết sức vụng về .Cô nói một cách cứng rắn , vụng về không kém :- Nếu đến nơi khác rồi lại trải qua thử thách như anh đã từng thử thách em , em sẽkhông chịu nổi nữa . Đó là lý do em ở lại đây .Trần Nghiêm nói thẳng thừng :- Cô thừa biết là đến chỗ khác , cô sẽ được nâng niu như con mèo nhỏ . Cái bóng củaba cô rất lớn , nó đủ sức che cho cô suốt đời đó .Quý Phi thẩn thờ nhìn một điểm phía trước :- Em không cần .- Tùy cô .Quý Phi chớp chớp mắt như cố trấn tĩnh mình . Cô nói cái điều mình đã chuẩn bị vàthuộc lòng :- Những gì em đã nói với anh , anh hãy coi như không có . Và hãy xem việc em ở lại làchuyện riêng của em . Em sẽ không quấy rầy anh nữa .Nói xong cô đứng dậy đi ra . Đến cửa , cô quay lại nhìn vào phòng . Trần Nghiêm vẫnngồi sau bàn , đăm đăm nhìn theo cô . Cái nhìn tăm tối của anh , có lẽ Quý Phi sẽ bị ánhmắt kiểu đó ám ảnh rất lâu .Cô như thấy rõ mồn một , đằng sau vẻ thâm trầm dịu dàng của anh ,là một đời sốngnội tâm nặng nề . Đầy những gai góc thù hằn .Cô không hiểu nổi đó là gì , nhưng lạibị điều bí ẩn ấy cám dỗ mạnh mẽ .Khép cách cửa sau lưng , cô vẫn đứng yên . Tim óc cô bị xúc động loạn cuồng vì hìnhảnh ấy . Vừa sợ hãi , vừa thấy yêu dữ dội . Nó làm cô không đủ sức để vượt lên cảmxúc của mình .Trần Nghiêm chợt đi ra , làm cô choàng tỉnh , đứng nép qua một bên . Anh chỉ nhìnthoáng cô , rồi vặn một vòng gài cửa . Anh đi dọc theo dãy hành lang , lạnh lùng trướctia nhìn buồn bã khổ sở của cô , dù trong thâm tâm anh vẫn cảm nhận điều đó .Và Quý Phi cũng không hiểu nổi tại sao mình cam chịu chứ không giận , không phảnkháng mạnh mẽ . Bình thường chỉ cần ai đó có thái độ nặng nề , cô đã lập tức chốngđối . Vậy mà với Trần Nghiêm , cô hầu như bị tước bỏ tất cả gai gócQuý Phi vừa đập nhẹ cửa vừa nói vọng vào :- Ba ơi ! Con vô được không ba ?Tiếng ông Huỳnh vọng ra :- Vô đây đi con .Quý Phi đẩy cửa , ló đầu vào nhìn . Rồi bước hẳn vào phòng :- Mẹ đâu rồi ba ? Sao chiều giờ con không thấy mẹ ?- Bà ấy đưa khách đi tham quan , có lẽ tối mới về .Từ bà ấy của ông làm Quý Phi chú ý hơi nhiều . Bình thường , cô không để ý cáchnói chuyện của ba mẹ . Mà thật ra , ông bà cũng rất ít nói chuyện với nhau . Quý Phichưa bao giờ thấy ba mẹ ngồi chung mà nói chuyện khi cả nhà ngồi vào bàn ăn . Hầunhư chỉ có cô là điểm trung gian , hết nói với người này đến nói với người kia . Khônghiểu tại ba mẹ cô khéo léo phơi bày trước mặt cô sự hạnh phúc viên mãn , hay chínhcô vô tư không để ý .Nhưng bây giờ , đầu óc luôn bị chi phối cái điều Trần Nghiêm nói , nên cô đâm ra quansát ba mẹ mình hơn . Cô muốn biết tại sao anh nói ba mẹ trí thức kiểu ngu xuẩn . Côtin Trần Nghiêm đến nổi đâm ra hoài nghi hạnh phúc của mình . Chẳng lẽ đó là giảtạo .Quý Phi đang ngồi nghĩ lẩn thẩn thì có tiếng chuông reo . Cô thôi nghĩ nữa . Và nhìn bađến nhấc máy . Ông đưa qua cho cô :- Mẹ muốn nói chuyện với con đó .Quý Phi đón lấy ống nghe :- Mẹ hả mẹ ?- Ừ ! Con đang làm gì đó ?- Con ngồi chơi với ba , chừng nào mẹ về .- Mẹ đang ở nhà dì Lan , mấy dì muốn con qua chơi đó .- Ủa ! Chứ không phải mẹ đi với khách hàng sao ?- Khách hàng nào ? Con nói gì vậy ?- Dạ , đâu có nói gì . Vậy từ chiều giờ mẹ ở nhà dì Lan hả ?- Ừ , con qua ngay đi nhé .- Dạ thôi , con muốn ở nhà xem phim .- Thì thôi vậy , tối mẹ về .- Dạ ,Quý Phi gác máy . Cô quay qua nhìn ông Huỳnh . Rồi thừ người suy nghĩ . Tại sao baphải nói dối như vậy ? Mẹ nói một đằng , ba nói một nẻo , như vậy là sao ?Cô đến ngồi gần ông Huỳnh :- Mẹ ở nhà dì Lan , sao ba nói là đi với khách ?Ông Huỳnh buông tờ báo xuống , mỉm cười :- Vậy chắc ba nghe lầm . Bà ấy dặn con cái gì vậy ?- Không dặn gì hết . Chỉ hỏi con đang làm gì thôi .- Vậy hả ?Vậy là ba không biết mẹ đi đâu , ba nói dối mình . Nếu là trước đây , có lẽ cô chẳngmấy để ý . Nhưng bây giờ , điều đó lại như hé ra cái gì đó . Một điều gì đó giả tạo bấtổn , làm cô mơ hồ khổ sở .Thấy vẻ mặt bồn chồn của cô , ông Huỳnh có vẻ lo :- Con buồn chuyện gì vậy ? Công ty có chuyện gì không con ?- Dạ không .Bất chợt cô nhìn ông chăm chăm :- Ba có biết ai tên Trần Nghiêm không ba ?Vẻ mặt ông Huỳnh lúng túng hẳn đi . Một sự lúng túng rất không hợp với ông chút nào. Quý Phi đã quen nhìn phong cách đường bệ của ông , nên cử chỉ nhu nhược đó là côchịu không nổi . Đến nổi cô phải quay mặt đi chỗ khác .Một lát sau , ông Huỳnh hỏi với vẻ lo ngại :- Làm sao con biết cậu đó ?- Ảnh là phó giám đốc trong công ty con .Ông Huỳnh nhìn sững cô :- Vậy à ?- Tại sao ảnh ghét nhà mình vậy , ba ?Ông Huỳnh gần như chết đứng :- Con với cậu ta thân nhau lắm à ?Quý Phi cười lạnh giá :- Ảnh ghét nhà mình làm sao chịu thân với con hả ba ? Ba có biết tại sao ...
Một thời ta đuổi bóng - Phần 10
Số trang: 6
Loại file: doc
Dung lượng: 54.50 KB
Lượt xem: 14
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tài liệu có liên quan:
-
7 trang 342 0 0
-
267 trang 273 0 0
-
Truyện Harry Potter và chiếc cốc lửa
1938 trang 212 0 0 -
3 trang 121 0 0
-
3 Nốt Ruồi Trên Xác Người Yêu_ Người Khăn Trắng
216 trang 84 0 0 -
5 trang 78 0 0
-
33 trang 76 0 0
-
Truyện ma Mối Khinh Khủng Tại Đồn Lính Pháp
10 trang 72 0 0 -
145 trang 71 0 0
-
145 trang 71 0 0