Nhưng với Miên là lần đầu , mới được một giải thưởng diễn viên xuất sắc nên mới được chọn đi. Cô hào hứng, hồi hộp, cứ vài hôm lại điện cho tôi, hỏi xem nên đem cái gì, khí hậu bên đó ra sao. Gọi nhiều đến nỗi tôi phát bực. Được cái may, cô có giọng nói thật dễ thương, không thì tôi đến chết vì stress. Ông Tu hoàn toàn không nói được tiếng Pháp , còn tiếng Anh thì chỉ biết "very good" và "number one". Miên có chịu khó học nói năm ba câu bập...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mưa ở Strasbourg, bản song tấu trong mưa Mưa ở Strasbourg, bản Trần Thùy song tấu trong mưa Mai Nhưng với Miên là lần đầu , mới được một giải thưởng diễn viên xuất sắc nên mới được chọn đi. Cô hào hứng, hồi hộp, cứ vài hôm lại điện cho tôi, hỏi xem nên đem cái gì, khí hậu bên đó ra sao. Gọi nhiều đến nỗi tôi phát bực. Được cái may, cô có giọng nói thật dễ thương, không thì tôi đến chết vì stress. Ông Tu hoàn toàn không nói được tiếng Pháp , còn tiếng Anhthì chỉ biết very good và number one. Miên có chịu khó học nói năm bacâu bập bẹ nhưng nghe thì chưa rèn luyện gì cả nên xem như điếc đặc. Tôiphải gánh trách nhiệm làm tai nghe miệng nói cho cả đoàn. Ông Tú là trưởngđoàn, tôi tất nhiên phải lo phục vụ ông rồi; còn Miên, biết thân phận mình nênlo o bế tôi rất sớm. Qua đó, có gì khó khăn là Miên nhờ anh đó nghe!.Biết tôi ghiền thuốc lá nên Miên ưu ái tặng tôi luôn hai tút Con mèo. Ai đãđi nước ngoài đều biết mấy thứ này đắt hơn hẳn trong nước, và chưa chắckiếm được thứ mình thường dùng, hay hơn hết là đem theo cho chắc. Tôi cảmđộng, món quà rất đúng ý, người tặng quà lại nhỏ nhẹ dễ thương . Tôi cố giữvẻ mặt lầm lì (từ ngày vào nghề đạo diễn tôi đã tập cho được cái vẻ hắc ámnặng nề này để các cô nàng diễn viên phải sợ mà nghe lời răm rắp). Cầm haitút thuốc , lòng âm thầm rung động nhưng tôi vẫn lạnh lùng, buông hai tiếngcụt lủn: Bày đặt!.Sân bay Charles de Gaulle đông nghịt người, cứ như một mê cung, hết đườngrẽ này lại lối ngoặt kia. Ông Tú đủng đỉnh mặc tôi xoay mọi việc, còn Miênthì cứ bíu lấy tôi, tay và vai đầy những hành lý. Cái va li của nàng to thế, lạithêm hai cái túi du lịch khổng lồ . Tôi mặc kệ, tảng lờ. Mấy cô gái trẻ này, lúcnào cũng tính chuyện nhờ vả người này người kia nên cứ đóng hành lý vô tư,chẳng cần đếm xỉa đến quy định của sân bay mà cũng chẳng màng nghĩ xemmình có đủ sức mang vác không. Tôi nhủ thầm, thế nào mình chẳng phải đỡMiên một tay, nhưng trước hết hãy cứ để mặc nàng xoay xở cho biết thân mộtlúc cái đã.Miên cũng biết thân thật nên không dám kêu ca, cứ một tay kéo cái va li và cáitúi, tay kia mang một túi kếch sù khác, trông vẻ mặt cam chịu đến cả đá nhìnthấy cũng mủi lòng. Ông Tú hết nhìn Miên ái ngại lại nhìn tôi, ý muốn tôigiúp nàng nhưng ngần ngừ không dám mở miệng. Tôi đang định qua khỏikhúc quanh này sẽ ra tay nghĩa hiệp thì bỗng một người đàn ông tóc nâu xuấthiện. Tôi là Claude Vallons, chào các bạn. Vừa dứt câu chào anh ta liền hômhôn thắm thiết hết ông Tú đến tôi, rồi đến Miên, Miên vội vã thụt lùi tránh cáiôm hôn cuả ông Tây. Claude nhớ ra, vội bảo Xin lỗi, rồi nhanh nhẹn cúixuống hai tay đỡ lấy cả hai cái túi Miên đang vác nặng. Miên mừng quá, ấpúng nói Merci. Tôi hơi ngượng, vội đưa tay kia ra cầm luôn cái va li Miênđang kéo . Miên tung tẩy hai tay đi tung tăng , vừa đi vừa nói như có ý cho tôinghe: Ông Tây này tử tế quá! Hơi chột dạ, nhưng để tạo không khí cởi mởbước đầu, tôi nhanh nhẩu dịch ngay câu nói của Miên cho Claude Vallonsnghe. Claude hai vai khoác hai cái túi nhẹ nhàng như không, nghe tôi nói liềnquay lại cười . Miên lúng túng đỏ mặt, lần đầu tiên tôi thấy nàng thật dễthương!Sau một giờ trên chuyến bay nội địa , Vallons đã đưa chúng tôi đếnStrasbourg . Một thành phố đẹp tuyệt với những con đường xinh xắn và nhữngtrụ đèn viền đầy hoa leo . Bữa ăn đầu tiên, Claude hỏi tôi muốn đến quán ViệtNam hay quán ăn Pháp. Miên láu táu:- Sang đây thì ăn thử đồ Tây cho biết chứ thức ăn Việt Nam thì muốn ăn lúcnào chẳng được.Tôi vừa dịch vừa biên tập lại câu của Miên Cô Miên đây ngỏ ý muốn thưởngthức những món ăn độc đáo và tìm hiểu văn hóa ẩm thực của người Pháp.Khuôn mặt tươi vui của người đang tiếp khách phương xa càng tươi thêm, lậptức Claude đưa chúng tôi đến nhà hàng Cheval Blanc- tuy tên là nhà hàngNgựa Trắng nhưng bốn phía vách lại trang trí đầy những hình vịt bay, dấuhiệu đặc trưng của thiên nhiên vùng Alsace. Chiều hôm đó, sau cuộc đi thămbảo tàng Strasbourg, Miên nhăn nhó bảo tôi:- Lúc trưa em sai lầm quá. Không ngờ đồ ăn Tây khó ăn đến thế. Em chẳng ănđược mấy miếng, bây giờ đói lả người.Ông Tú nghe vậy gật gù góp thêm:- Mình cũng vậy, nhất là lúc anh chàng Claude giới thiệu các món phomát đặcbiệt quý hiếm làm bằng sữa dê núi, mình không tài nào nuốt được.Tôi cười khinh khỉnh:- Bởi vậy đừng có láu táu, muốn ăn gì, mua gì thì hỏi tôi đây này. Đã dặn rồimà lại...Miên cười như biết lỗi:- Em quên! Mà thôi tối nay đừng ra ăn quán nữa, để em lo...Miên đem theo trong va li cả một túi gạo mười cân, cả nồi cơm điện, cả ruốc,nước mắm, thịt chà bông, tôm rim ngọt. Phúc chốc phòng Miên trở thànhphòng ăn cho cả đoàn. Ông Tú được bữa cơm hợp khẩu vị, hớn hở ra mặt.Miên bô bô: Đấy, dân Mít nhà ta, không có nước mắm và bột ngọt thì dù caolương mỹ vị cũng không nuốt nổi, phải không anh?.Tôi làm mặt nghiêm. ...
Mưa ở Strasbourg, bản song tấu trong mưa
Số trang: 9
Loại file: pdf
Dung lượng: 149.50 KB
Lượt xem: 19
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Mưa ở Strasbourg bản song tấu trong mưa Trần Thùy Mai truyện ngắn lãng mạn truyện ngắn tình yêu truyện về cuộc sốngTài liệu có liên quan:
-
Khóa luận tốt nghiệp Văn học: Nhân vật mang tính tự thuật trong tác phẩm của Nam Cao
85 trang 212 0 0 -
6 trang 44 0 0
-
5 trang 39 0 0
-
Trưởng thành trách nhiệm là chính mình
126 trang 37 0 0 -
8 trang 35 0 0
-
4 trang 35 0 0
-
43 trang 34 0 0
-
Tạm biệt cậu...tình đầu của tớ
13 trang 31 0 0 -
5 trang 29 0 0
-
7 trang 29 0 0