Danh mục tài liệu

MÙI HOÀNG HÔN

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 57.46 KB      Lượt xem: 17      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lái xe từ Hát Lót về Hà Nội, đến Mai Châu, ông ghé thăm một người bạn. “Bố cháu xuống Ủy Ban, chập tối mới có nhà ạ”. Một con bé khoảng mười tuổi, người dài ngoẵng vừa nói, vừa mút mút cây kem nửa xanh nửa đỏ. Tức là còn hơn tiếng nữa. “Bảo bố cháu có bác Hoạt Hà Nội ghé chơi. Bác ấy đang đi dạo ngoài đồi”. Ông không “đi dạo”, mà nửa nằm nửa ngồi dưới bóng một cây to râm mát, lơ đãng đưa mát bao quát cả khoảng không rộng phía dưới....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
MÙI HOÀNG HÔN MÙI HOÀNG HÔNLái xe từ Hát Lót về Hà Nội, đến Mai Châu, ông ghé thăm một người bạn.“Bố cháu xuống Ủy Ban, chập tối mới có nhà ạ”. Một con bé khoảng mười tuổi,người dài ngoẵng vừa nói, vừa mút mút cây kem nửa xanh nửa đỏ.Tức là còn hơn tiếng nữa.“Bảo bố cháu có bác Hoạt Hà Nội ghé chơi. Bác ấy đang đi dạo ngoài đồi”.Ông không “đi dạo”, mà nửa nằm nửa ngồi dưới bóng một cây to râm mát, lơ đãngđưa mát bao quát cả khoảng không rộng phía dưới. Ở thành phố chật chội lâu ngày,được buổi thế này ông thấy vui thích, thậm chí người như mềm ra.Một chiều trung du điển hình. Nắng nhạt, gió hây hây và màu xanh rờn của đồi núi.Con đường đất ngoằn ngoèo từ thung lũng đi lên như vết son đỏ, hai bên có loạibụi rậm gì đó ông không biết tên, hoa trắng và xốp như những quả bóng bàn. Xa xaphía dưới là một vệt xanh kéo dài, chắc có con suối và mùa này đang cạn nước.Treo lửng lơ phía trên là mặt trời hoàng hôn, không đỏ mà vàng như trái cam mớihái.Có hai anh chị còn trẻ đi đâu về. Chị ăn bận kiểu người Thái với bộ váy màu xanhchàm, đầu che chiếc ô Tàu vải lụa hồng. Chàng thì mặc như người Kinh, có phầnhơi nhếch nhác. Chiếc mũ cối còn mới chẳng ăn nhập tí nào, trông lấc cấc. Rõ rànghắn đang tán cô nàng, mà tán theo cách rất dân dã. Chốc chốc hắn vỗ vào mônghay chạm ngực nàng. Tất nhiên nàng đẩy ra nhưng không kiên quyết lắm. Để làmlành, hắn ngắt mấy bông hoa bóng bàn, dúi vào tay nàng. Và nàng nhận. Ngangqua chỗ ông, thấy có người, họ mới chịu nghiêm chỉnh đi đứng bình thường.Tự nhiên ông mỉm cười một mình.Sau đó ông thầy một cô bé gánh nước từ dưới suối lên. Hai chiếc xô nhựa cũng béxíu như người nó. Chiếc đỏ trước, chiếc xanh sau. Còn nó ở giữa thì màu đen. Khinó đến gần, ông phát hiện thêm một màu nữa. Màu hoe vàng của mái tóc. Khôngphải nhuộm, tất nhiên, mà do nắng sém.“Cháu cho ông ngụm nước được không?” Ông lên tiếng hỏi, dù không khát.Nó đặt đôi xô xuống đất, mặt lấm tấm mồ hôi.Thấy ông lúng túng không biết uống bằng cách nào, nó nói:“Ông vúc hai tay. Hay úp mặt xuống mà uống cũng được.”“Nhưng ông sợ làm bẩn nước của cháu.”Nó lắc đầu:“Bọn cháu ở nhà toàn uống thế.”Ông vục mặt xuống chiếc xô màu đỏ. Tưởng không khát, thế mà ông uống khánhiều, và uống lâu. Ngon tuyệt. Có cảm giác như ông không uống nước mà uốngmột cái gì đấy thật tốt lành, thật sạch sẽ ở thành phố của ông không có. Cái gì nhỉ?Cái giản dị, chân chất theo bản năng của con người, kiểu tán gái thì vỗ vào mông,hay uống nước thì vục mặt xuống xô? Cái bản năng mà cố ý hay vô tình bị ta vùilấp trong cuộc sống hiện đại tưởng văn minh mà thực ra cũng chẳng văn minhlắm?Cuối cùng ông ngẩng mặt, khà một tiếng khoan khoái. Cái cảm giác thích thú vẫnđầy ắp trên đầu và lưỡi. Cảm giác lâng lâng như khi người ta bất chợt thấy mìnhthoát tục, thoát khỏi cuộc sống xã hội ước lệ để trở về với thiên nhiên và thành mộtphần của thiên nhiên. Như bằng chứng của sự thoát tục ấy, ông nghĩ mình đangngửi thấy mùi của hoàng hôn - nhạn nhạt và buốn. Cả mùi của mái tóc con bé nữa -khen khét và mặn. Người ta chẳng bảo loài vật có khướu giác nhạy hơn con ngườinhiều lần đấy ư?Con bé có nét mặt xinh và dễ thương. Được rửa ráy sạch sẽ, không chang nắnghàng ngày và mặc những bộ quần áo xinh đẹp như búp bê, nó sẽ là một thiên thần.Và ông thầm hình dung từ hai xương vai gầy nhô cao sau chiếc áo vải đen bạc màucủa nó từ từ nhú lên đôi cánh trắng như cánh chim câu. Ông những muốn ôm ghìlấy nó, nhấc lên cao.“Cháu phải gánh nước hàng ngày thế này à?” Cuối cùng ông hỏi.“Vâng ạ. Mỗi ngày hai lần sáng và chiều. Mỗi lần hai gánh.”“Sao một mình cháu phải gánh?”“Vì bà ngoại cháu mù, không đi được.”“Còn bố mẹ?”“Mẹ cháu bị bán sang Trung Quốc đã lâu.”Ông khựng lại một lúc rồi hỏi tiếp:“Còn bố?”“Bố cháu buôn ma túy bị tù. Năm năm rồi.”Nó nói thản nhiên, thậm chí không thay đổi nét mặt. Còn ông thì thấy nghèn nghẹntrong cuống họng.“Vì sao cháu biết?”“Cả bản nói thế ạ. Và người ta gọi cháu là “con ma túy”.“Thế cháu có biết ma túy là gì không?”“Không,” nó đáp cộc lốc, rồi nhấc gánh nước đi tiếp.Hai mắt cay cay, ông đứng lặng nhìn theo thiên thần của mình.Và buồn, vì không còn ngửi thấy mùi hoàng hôn và mùi mái tóc khét của nó.