Về đến nhà Bội Thanh đã cảm thấy tay chân rời rã. Vừa đặt lưng xuống giường nàng đã thiếp đi lúc nào cũng không biết. Vú Ngô ra hiệu cho Mộng Hiên ra phía sau nhà. Biết có chuyện gì quan trọng chàng vội chạy ra ngay: - Cái gì thế vú - Mộng Hiên khẽ hỏi. - Hôm cậu vừa đi thì ông Trình điện thoại lại tìm. Ông ấy có nhắn lại khi nào cậu về phải gọi lại gấp...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng thôn đoài - Chương 28Chương 28Về đến nhà Bội Thanh đã cảm thấy tay chân rời rã. Vừa đặt lưng xuốnggiường nàng đã thiếp đi lúc nào cũng không biết.Vú Ngô ra hiệu cho Mộng Hiên ra phía sau nhà. Biết có chuyện gì quan trọngchàng vội chạy ra ngay:- Cái gì thế vú - Mộng Hiên khẽ hỏi.- Hôm cậu vừa đi thì ông Trình điện thoại lại tìm. Ông ấy có nhắn lại khi nàocậu về phải gọi lại gấp...Nói đến đây bà vú dớn dác nhìn vào bên trong nhà, khi biết chắc Bội Thanhvẫn còn đang say ngủ, bà nói bằng giọng đầy xúc động:- Tối qua, có bà đến đây tự giới thiệu là vợ câu:Mộng Hiên có vẻ sửng sốt:- Bà ấy đi có một mình?- Thưa không. cùng đi, có một bà khác nữa. Bà ấy ghê gớm lắm vừa bước vàocửa đã la hét ầm nhà ầm cửa. Bà ta đòi tìm tiểu thư ra... để xé xác... Cậu ơi!May mà tiểu thư lúc ấy không có nhà, nếu không thì chẳng biết câu chuyệnnày ra sao nữa?Bà vú vừa nói vừa chép miệng:- Trời ơi! Tôi sợ quá... Kể từ đêm đó, cứ mỗi lẫn nghe tiếng động hồn vía tôiđã bay lên trời.Mộng Hiên như người từ trời xanh rơi xuống vực thẳm. chàng biết ngaychuyện này xảy ra có tay Tư Hiền dàn cảnh. Người đàn bà mà vú Ngô bảohung tợn đó không ai ngoài bà Nhã, chị vợ chàng. Còn ôngTrình nhắn gọichàng, lại cũng ắt có chuyện chẳng lành... Đầu óc Mộng Hiên cực kỳ căngthẳn g, chẳng lẽ tổ ấm tại khu vườn Thanh này sau cơn bão táp mới dựngnên, giờ đành thúc thủ để nhìn bị đổ nát hay sao?Mộng Hiên vào ngay phòng khách đóng chặt cửa lại. Chàng gọi dây nói đếnông Trình. Đúng như chàng tiên đoán, bên kia đầu dây ông Trình nói với giọngđầy xúc động:- Mộng Hiên ơi! Tình hình quả nguy cấp. Anh có còn mê ngủ nữa không?- Chuyện gì thế thưa bác?- Thằng Tư Hiền đưa vợ anh đến gặp tôi. Hắn bảo vợ anh muốn đưa BộiThanh ra tòa về tộp phá hoại gia cang.- Bằng chứng đâu.- Có. Họ có rất nhiều. Hắn trưng hình ảnh anh cùng chụp chung với BộiThanh. Hơn nữa, còn có dính liền với Bá Nam nữa. Tình hình không đơn giảnđâu. Anh cần gặp ngay vợ anh mới được. Theo tôi, không thể để chuyện nàyxảy ra như vậy được.Mộng Hiên tức điên lên:- Tức quá bác ơi! Tất cả đều do Từ Hiền. chắc là sau đó hắn có đưa điềukiện?- Đúng vậy. Chính miệng Tư Hiền nói, nêu không muốn rắc rối thì phải chicho họ một triệu.- Một triệu? Quả là tên ăn cướp. Nhưng chả lẽ đưa cho nó?- Không! Đưa cho vợ anh.- Nàng lấy tiền đó để làm gì? ôi! Bác ơi! Đó là lối lừa đảo, cướp cạn của TưHiền.Nói chuyện xong với ông Trình, Mộng Hiên xuống bếp bảo bà vú:- Tôi có chuyện phải ra ngoài gấp. Vú không nên tiết lộ chuyện này cho BộiThanh bị xúc động nguy hiểm lắm. Lúc tôi quay về hay bất cứ lúc nào nghetiếng chuông ba dài một ngắn mới chính tôi, còn kỳ dư đừng mở.- Thưa vâng. Tôi biết.Chàng khoác thêm chiếc áo ngắn bên ngoài ra xe. Lúc bấy giờ vừa đúng mườimột giờ. Đường về đêm vắng. chàng mở cả tốc lực cho xe chạy. Tinh thầncăng thẳng. Thân xác rã rời. Mộng Hiên cảm thấy hạnh phúc của mình saomong manh quá.Đến nửa đêm thì Bội Thanh thức giấc. Qườ tay không thấy Mộng Hiên đâu,nàng vội ngồi nhỏm dậy mở ngọn đèn ngủ đầu giường. Nếp chăn và gối bêncạnh vẫn thẳng. Bộ Mộng Hiên chẳng ngủ sao? Chàng đi đâu? Bận việc gìmà đêm hôm khuya khoắc bỏ đỉ Khoác chiếc áo lụa, nàng ra cửa nhìn phía gara. Xe không còn nữa. Chàng đã đi. Đi đâu? Bội Thanh lại tự hỏi:- Mộng Hiên.- Mộng Hiên ơi! Anh đi đâu rồi!- Gì thế hở tiểu thư?- Anh Mộng Hiên đâu rồi?- Cậu đã đi Đài Bắc...- Đi Đài Bắc? Ngày mai đi không được sao?Bội Thanh nghẹn ngào quay về phòng. Nàng chống tay lên cằm nhìn ra ngoàivườn. Bóng cây ngả mình trên bài cỏ chập chờn lay động.Trời càng về khuya càng yên lặng. ánh trăng vằng vặc tỏa khắp bầu trời,trông hệt như một bức tranh tuyệt kỹ.Chàng về Đài Bắc sống với vợ con. Phải rồi. Chàng không thể đợi đến ngàymai. Vì nơi ấy hạnh phúc hơn, ấm cúng hơn, êm đềm hơn... Như thế chứng tỏchàng đã bắt đầu chán ta rồi! Sao nhanh quá vậy?- Không! Ta không có quyền ghen ngược! Ta đã nhẫn tâm phá hoại gia cangkẻ khác. Đó là một trọng tội...Nàng úp mặt vào giữa lòng hai bàn taỵ. Một vài ngôi sao rụng giữa vòm trời.Bóng trăng mờ dần sau màn mây mỏng nhẹ đục màu váng sữa.Rồi ngày qua ngày... liên tiếp trong ba đêm ròng rã, nàng sống trong cảnhchăn đơn gối chiếc. Bội Thanh gần như hoàn toàn tuyệt vọng.- Vú ơi!- Tôi đây tiểu thư! Có chuyện gì cần không?- Chắc là chàng không bao giờ trở lại nữa. có phải thế không?- Không! Cậu ấy có nói với tôi,vài ba hôm thôi! Thế nào đêm nay cũng tới.Bội Thanh vốn bản năng yếu ớt. Lúc nào nàng cũng thấy mình bị tuyệt vọng.Những sự kiện hiện hữu tợ những đám mây đen phủ chụp cả hồn nàng. Suốtmấy ngày liền, nàng thờ thẫn ra vào, đứng ngồi không yên. Có lúc nàng ngồithừ người ra hàng giờ nhìn những đám mây trắng lơ lửng giữa vòm trời. Cũngcó lúc nàng đi bách bộ trong vườn hay cả những khi ngồi dùng cơm luôn luônquay cuồng với ý nghĩ ta đã làm gì phật lòng chàng chăng? Hoặc giả, chàngđã hối hận muốn kết thúc cuộc tình tội lỗi này!- Thôi! Thế là chàng sẽ không còn bao giờ đến.Nghĩ đến đây lòng nàng bỗng quặn thắt lại. Nàng có cảm tưởng như có cảmột tảng đá lớn đè trĩu cả tâm can mình.- Mộng Hiên ơi! Thế là sau tuần trăng mật chàng đã ra đi.Nàng nhắm mặt lại. Trong phút giây xúc động, Bội Thanh có cảm giác mìnhhiện đang còn sống bên cạnh Bá Nam với bao nhiêu nỗi niềm dằn vặt... màtiếp đến là những ngày đầy thơ mộng vừa qua, buồn vui lẫn lộn. Nội ta cólần bảo Lý Bạch đúng:Xử thế nhược đại mộngHồ vì lao kỳ sinh?Đời chỉ là một mộng lớn,Chuyện gì mà phải nhọc mình?Bất thần Mộng Hiên trở lại. Bội Thanh reo lên. Trông nàng hệt như một đứatrẻ thơ... Ôm tay chàng nghẹn ngào:- Em cứ ngỡ rằng không còn bao giờ anh đến nữa.Ba ngay qua, là một chuỗi dài thời gian đem lại cho Mộng Hiên bao nhiêu nỗisuy tư cùng cực. Chàng vỗ về Mỹ Thuyên. Nàng chẳng nói gì lúc nào cũngkhóc. Nàng đã quá ủy mị để mặc cho Tư Hiền thao túng. Gã như một con sâuhút máu, một con đỉa dưới đám bùn nhơ, nó đã bám vào chân ai không bao giờrút được, ngoại trừ bụng nó đã no tròn những máu.Cuối cùng ...
Nắng thôn đoài - Chương 28
Số trang: 7
Loại file: doc
Dung lượng: 49.00 KB
Lượt xem: 16
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tài liệu có liên quan:
-
7 trang 339 0 0
-
267 trang 271 0 0
-
Truyện Harry Potter và chiếc cốc lửa
1938 trang 211 0 0 -
3 trang 121 0 0
-
3 Nốt Ruồi Trên Xác Người Yêu_ Người Khăn Trắng
216 trang 84 0 0 -
5 trang 77 0 0
-
33 trang 76 0 0
-
Truyện ma Mối Khinh Khủng Tại Đồn Lính Pháp
10 trang 71 0 0 -
145 trang 70 0 0
-
145 trang 70 0 0