Danh mục tài liệu

Ngôi Mộ Mới Đắp - phần 2

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 50.50 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vừa nói, Huệ vừa lòm khòm đi xuống nhà đi tiểu. Nghiêm mệt mỏi, nằm xích vô, nhắm cặp mắt cay xè, cố ngủ một giấc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngôi Mộ Mới Đắp - phần 2 Ngôi Mộ Mới Đắp – phần 2Vừa nói, Huệ vừa lòm khòm đi xuống nhà đi tiểu. Nghiêm mệt mỏi, nằm xích vô,nhắm cặp mắt cay xè, cố ngủ một giấc. Bổng gả giật mình ngồi bật dậy vì tiếng hét quá lớn của Huệ dưới bếp. Hóa raNghiêm đã sơ ý quên nói cho Huệ biết là có Đào nằm ngủ dưới cái giường tre để đồgia dụng, cho nên khi Huệ vừa bật đèn, nhìn thấy một người đàn ông nằm co quắpdưới bếp, cô kinh hoàng thét lên rồi bỏ chạy lên nhà. Nghiêm đỡ vai vợ và bảo: − Em, thằng Đào nó đi nhậu với anh, nó say quá cho nên anh đưa nó về đây ngủ đỡ. Huệ đưa tay lên ngực thở hồng hộc và trách: − Trời ơi...vậy mà không nói trước gì hết, làm em hết hồn vậy đó. Tưởng là gặp machứ! Đào nghe tiếng la cũng giật mình ngóc đầu dậy, nhe răng cười với Huệ rồi lại nằmxuống ngủ tiếp. Huệ đi tiểu xong trở lên chui vào mùng nằm bên Nghiêm. Cả haikhông nói gì nữa vì cùng mệt mỏi giữa đêm về sáng, chỉ trong khoảnh khắc đã thiếp đitrong giấc ngủ êm đềm. Chiều hôm sau Nghiêm một mình mò ra nghĩa địa nhìn ngôi mộ bà Năm Tước,Nghiêm đứng xa xa khuất sau cái mộ xây khá lớn chăm chú quan sát. Gã thấy haingười con trai của bà Tước đang xúc đất đấp lại. Cũng may là họ tin rằng đâm quatrời mưa lớn làm đất trôi đi, chứ không hề mảy may hình dung ra chuyện đào mả, chặttay của Nghiêm và Đào và vì vậy họ không khai báo với công an mà chỉ hùn nhau muaxi măng, gạch cát khuân ra xây cho bà Tước ngôi mộ khá tươm tất có gắn bức hìnhtrắng đen của bà trên mộ bia. Thời gian trôi rất chậm, Nghiêm và Đào đếm từng ngày để bắt tay hành nghề ăntrộm. Tiền bạc càng ngày càng cạn, không còn chổ nào có thể vay mượn được nên haigã càng nóng lòng trông vào sự linh nghiệm của bàn tay sét đánh. Chiếc honda củaNghiêm đã bán từ năm ngoái, chiếc cúp của Đào cũng bay từ ngày gã còn ở tù. Gia đìnhcần tiền cần tiền tiếp tế, tình hình tài chánh coi như kiệt quệ nếu như không có niềmhy vọng vào bàn tay bà Năm Tước. Nhiều hôm lang thang ngoài thị xã, Đào đã toan yếu lòng ăn cắp một chiếc xe gắnmáy để bán đi tiêu tạm. Mở khóa xe đối với gã quá dễ, huống chi gã có sẳn mộtđường dây tiêu thụ hàng ăn cắp. Nhưng gã nhớ lại những ngày tù vừa qua rồi lại thêmlời căn dặn của Nghiêm là phải rán nhịn thêm một ít lâu nữa, Đào đành thắt lưng buộcbụng chờ ngày chính thức ra quân cùng Nghiêm mang theo bàn tay sét đánh. Đào tinrằng cái bửu bối hiếm hoi ấy sẽ đem lại sự phồn vinh cho hai gã đúng như lời ThầyThạch Sen đã tỉ mỉ truyền dạy cho Nghiêm. Bảy tuần lễ, mỗi tuần một lần, Nghiêm lấy cái bàn tay sét đánh đen đủi của bà Nămra yểm bùa vào giờ Tý, thắp nhang khấn vái rồi lại dấu trong cái hộp sắt, dấu ở mộtchổ kín đáo dưới bếp. Huệ thì hoàn toàn không biết những việc Nghiêm làm, khôngbiết chồng mình là một kẻ vừa mê tín, vừa ác độc, dám chặt tay người chết mang vềđể trong nhà Huệ. Đến ngày thứ 49, ngày trọng đại cuối cùng. Đào đạp xe qua nhà Nghiêm theo lờidặn trước của đàn anh. Lúc ấy trời đã nhá nhem tối, Nghiêm kiếm cớ đuổi vợ đi đểhai đứa bày bàn thờ thắp nhang cúng tổ, đặt bàn tay sé đánh đã phơi khô đét lên khấnvái. Trời cuối năm trời không trăng sao, gió hiu hiu lạnh từ con kinh thổi vào. Hai đứađang lâm râm cầu khẩn thì ba cây nhang trên bàn thờ bổng cháy vụt lên như một bóđuốc, rồi tron glàn khói tỏa mù nghịt bốc lên, Đào thấy khuôn mặt bà Năm Tước mờmờ hiện ra, Đào kinh hãi dụi mắt nhìn lại thì bà đã biến mất và ngọn lửa mới lúc nãybùng lên cũng tắt luôn, chỉ còn lại ba que nhang tỏa khói nhoè nhoẹt. Đào hoảng hốtquay sang hỏi đàn anh: − Anh Hai, sao kỳ vậy anh, sao tự nhiên lửa cháy lớn quá vậy? Nghiêm trấn an: − Trời đất ơi, như vậy coi như là Tổ đã chứng nhận lời cầu xin của mình rồi, điềmtốt chứ có gì đâu mà sợ. Đào tin vào kinh nghiệm buà ngãi của đàn anh nên cũng yên lặng. Rồi hai đứa ngồidưới bếp ngã nghiêng, hạ con gà xuống làm mồi, uống cạn một chai rượu trắng trướckhi chia tay hẹn tối mai xuất hành chuyến thứ nhất đến nhà Nguyễn Văn Sanh, cán bộhồi hưu giàu có tiếng trong huyện. Nghiêm dặn đàn em: − Ê, nè tối mai nha, mày ở nhà chờ tao. Đừng có nhậu nghen mậy, xỉn là hư hếtchuyện đó. Khoảng chừng 11 giờ tao qua là đi liền đó nha. Ê...ê..Nhớ mang cái túi màbửa trước mày cầm ra nghĩa địa đó với cây đèn pin nghe hôn? Đào gật đầu rồi thơi thới đạp xe ra về. Tối hôm sau nhằm ngày thứ bảy, để đở sốt ruột chờ trời tối. Đào thả bộ ra quán hủtiếu ở chợ huyện, đây là một tiệm ăn thuộc loại sạch sẽ nhất tong chợ huyện mà Đàolà khách thường trực. Đã cả mấy tháng nay Đào không ghé vì gã còn nợ chủ nhân khánhiều tiền. Hôm nay gã thấy lòng tự tin hẳn lên, bởi chỉ sau chuyến hàng đêm nay,sáng mai gã có thể ôm mớ tiền ra trả cho quán để lấy lại sự kính nể của chủ tiệm vàmấy cô chạy bàn. Nhìn thấy Đào bước vào, chủ quán đứng sau quầy thất vọng lắm vì chẳng biết bửanay gã có trả đợc chút nào hay không. Nhưng vốn biết Đào là tay du đãng từng vào tùra khám cho nên họ ngại không dám đuổi. Đào nghênh ngang kêu một tô hủ tiếu NamVang đặc biệt nhiều đồ biển và ly cà phê sữa đá cho nhiều sữa.Chủ quán nhìn gã bằng bộ mặt lạnh như tiền để tỏ thái độ, nhưng Đào lờ đi. Giờ ăntối đông khách, cả tiệm giờ chỉ còn một bàn trống, Đào ngồi sâu sát vách tường phíatrong, dưới những ngọn đèn vàng úa có những con muỗi bay lượn xung quanh, lâu lâurớt xuống sàn. Đào phì phèo điếu thuốc, đăm chiêu nhìn ra cửa nghĩ đến chuyến ra quân trọng đạiđêm nay, Lão Sanh có đến mấy trăm lượng vàng cất trong cái rương gỗ trên lầu, ngườita đồn nhau như vậy, đêm nay Đào và Nghiêm sẽ ra tay khuân hết. Ngoài cửa dăm ba người ăn mày ngồi tú tụm trước hiên chìa tay xin mỗi lần kháchbước vào. Họ ngồi đó thì được, nhưng hễ xông vô tiệm thì chủ nhân đuổi ra ngay đểkhách ăn uống thoải mái. Cô hầu bàn mang hủ tiếu và cà phê ra đặt trước mặt Đào,Đào ngậm lệch điếu thuốc một bên mép, lấy thià khuấy mạnh ly cà phê rồi nhấp mộtngụp nhỏ. Gã hài lòng thở phào khoan khoái rồi cầm muỗng đũa bắt đầu thưởng thứctô hủ tiếu. Đào ă ...