Danh mục tài liệu

Người đàn bà và cây dương cầm

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 120.76 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Du đã ngắm chị bao nhiêu lần? Bên hồ Tây một buổi chiều thu sương mờ lãng đãng, trong quán nhậu giữa một đám quan chức lắm tiền nhiều của, bên nách Nhà hát Lớn một trưa nắng chang chang hay giữa dòng người xe cộ ồn ào nhốn nháo, hoặc một đêm khuya sao đã lặn hết mà tiếng đàn, tiếng hát và rượu vẫn chảy như suối...?Lúc nào chị cũng vậy, ồn ào, tất bật, cuống quýt, tiếng cười giòn tan làm người đối diện thấy vui lây, thấy hừng hực sức sống tràn căng của một người...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người đàn bà và cây dương cầmNgười đàn bà và cây dương cầmDu đã ngắm chị bao nhiêu lần? Bên hồ Tây một buổi chiều thu sương mờ lãngđãng, trong quán nhậu giữa một đám quan chức lắm tiền nhiều của, bên nách Nhàhát Lớn một trưa nắng chang chang hay giữa dòng người xe cộ ồn ào nhốn nháo,hoặc một đêm khuya sao đã lặn hết mà tiếng đàn, tiếng hát và rượu vẫn chảy nhưsuối...?Lúc nào chị cũng vậy, ồn ào, tất bật, cuống quýt, tiếng cười giòn tan làm người đốidiện thấy vui lây, thấy hừng hực sức sống tràn căng của một người đàn bà đangvào độ viên mãn. Rồi chị lại ào đi, mạnh mẽ như một cơn lốc nhỏ, người đã vút đixa mà tiếng nói cười và mùi son phấn, nước hoa đắt tiền còn thoảng lại. Khôngphải vì một tin nhắn hay một cuộc gọi bất thường, đơn giản chỉ vì chị phải vậy, đểcho nhựa sống trong người mình tiếp tục được nhân lên, được trào dâng, đượccuộn sóng.Bên cạnh chị, Du nhỏ nhoi và tội nghiệp. Có một điều khiến Du không hiểu nổi làtại sao một người đàn bà của thương trường không có một phút riêng tư ấy lại cuốnhút Du đến thế. Những phác thảo vẽ rồi xé, vẽ rồi xé mãi chưa thành công. Cáithần của chị sắc quá, góc cạnh quá, mà lại khó thể hiện đến kỳ lạ. Đã có lúc Dubuông xuôi, không cố gắng lý giải nữa.Rồi Du lại băn khoăn, đốt thuốc cả đêm để nghĩ, để hình dung... Nhưng tất cả sẽđều trượt đi như ngày, như tháng, như công việc và niềm vui, nỗi buồn, nếu nhưTết năm ấy, nhằm một ngày Hà Nội lạnh nhất, Du không hẹn mà bất ngờ rẽ vàonhà chị, bỏ lại chiếc xe cà khổ, bỏ lại chiếc áo khoác ẩm ướt sương mù bên ngoàingôi biệt thự náu mình trong những tán cây cuối con ngõ nhỏ.Nhiều chậu hoa đỗ quyên rực rỡ xếp hàng xoáy quanh cầu thang lộ thiên dẫn vàophòng khách, mỗi chậu lất phất một làn khói nhẹ. Căn phòng ấm sực mùi trầm vàngồn ngộn tiện nghi khiến cái mũi lạnh băng của Du dần mềm ra. Hai bàn tay trởnên thừa vì các đồ đạc quá xa lạ, đôi mắt đã mỏi vì ngước lên ngắm những tranh,ảnh, phù điêu trùng điệp, những thứ mà một họa sĩ quèn như Du phải rùng mình vìgiá trị của nó, và ước ao cháy bỏng một ngày nào đó tên tuổi mình cũng sẽ đượcgắn với những tác phẩm như vậy.Du bắt gặp một gốc đào rừng mốc thếch ngạo nghễ vươn lên đến tận nóc trongngôi nhà được thiết kế như một cái giếng trời. Những cánh hoa vương *** trên sànnhà trải thảm Ba Tư không hề tố cáo chủ nhân của nó lười biếng mà gợi thoáng lêntrong lòng Du một nỗi xa xót, nghẹn ngào.Bất ngờ điện tắt. Khắp căn phòng ngập tràn ánh nến. Trong những mảnh ánh sángmờ ảo, khuôn mặt không trang điểm của chị như xa xôi, huyền hoặc. Có vẻ, chịnhư là chị cách đây một phần tư thế kỷ, một cô gái quê chân chất lần đầu tiên đặtchân tới chốn thị thành. Nét đẹp ấy đã hút hồn bao thi nhân, văn sĩ, bao quan chức,thương gia? Chị điềm nhiên nhận những bài thơ, những truyện ngắn tụng xưng chị,cũng như những vật chất, tiện nghi mà họ tình nguyện đặt dưới tên chị không mảymay điều kiện.Bổn phận của chị là làm cho nó sinh sôi không ngừng. Và đúng chị là một phụ nữhồn hậu mát tay. Ông nhà thơ, nhà văn nào cuồng dại vì si tình cũng trở nên nổitiếng nhanh chóng vì những tác phẩm độc đáo, mới lạ. Quan chức nào từ nhà chịtrở về cũng đột ngột nhận được tin thăng chức, lên lương. Đồng tiền nào vào túichị cũng một sinh mười, mười nở trăm, trăm lại hóa ra nghìn, ra triệu, ra tỉ...Chính vì vậy mà chị bận rộn không ngừng. Du không hiểu tại sao chỉ mình Du đếnvới chị là vẫn vậy, vẫn lang thang, vẫn là cậu họa sĩ gàn như từ thuở cha sinh mẹđẻ. Đôi khi, tiền trong túi chỉ đủ đổ xăng đến điểm hẹn bất thường của chị để rồi,ngồi chưa nóng chỗ chị lại vội vàng đi ngay.Qua một lần hiếm hoi chị bộc bạch, Du biết chị đi là bởi tự thân thấy phải đi, phảivận động, phải guồng mình lên để băng qua những dèm pha, đố kị, đồn thổi củangười đời vốn chỉ cố tình tạo ra những khoảng trống để bắt người khác phải lấpvào. Du thương chị, nhưng chưa thỏa mãn, bởi mẫu người như chị, xã hội hiện đạikhông thiếu.Ngay cô người yêu của Du cũng vậy, một người mẫu mới nổi, thi thoảng được báochí nhắc đến như một đóa hàm tiếu, hứa hẹn nhiều thành công. Cùng với những sôdiễn, cô vắng mặt nhiều và lâu hơn, rồi tổ ấm của hai đứa thỉnh thoảng lắm mớikhẽ rung lên vì bước chân rất chuyên nghiệp của cô. Cô bảo Du rằng bận, rằngphải đánh bóng mình trước dư luận. Và Du chỉ có nước ngậm bồ hòn, muối mặtvới bạn bè khi cô người mẫu tuyên bố ở đâu đó rằng mình chưa có người yêu,mình còn đang lo cho sự nghiệp...Càng buồn, Du càng dìm mình vào giá vẽ, đêm cũng như ngày, ngày cũng nhưđêm. Và cuộc sống chỉ được khuấy động lên chút ít khi chị gọi như ra lệnh: Đếnquán... ngay. Thế là Du xách xe ra đường, hưởng một chút không khí của tựnhiên, ồn ào của đời sống.Vài người đe dọa Du vì đã quá thân thiết với chị. Nào thì ông nọ ông kia cắt cổ,nào thì bàn tay cầm cọ kiếm cơm cũng không còn, nào thì đóng mọi mối bỏ tranh,về quê cày ruộng trước khi nổi tiếng. Nhưng Du mỉm cười bí hiểm ...