Danh mục tài liệu

NHỮNG CÂU TRUYỆN LÀM THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI - Chị tôi

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 120.10 KB      Lượt xem: 20      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

NHỮNG CÂU TRUYỆN LÀM THAY ĐỔI CUỘC ĐỜIChị tôiMá tôi mất khi mấy chị em tôi còn rất nhỏ. Ba tôi đau ốm triền miên không làm được việc nặng nhọc. Chị Hai tôi mới 17 tuổi đã phải thay mẹ gồng gánh nuôi ba và đàn em dại. Thân con gái mà chị làm quần quật như sức vóc đàn ông, không từ việc gì dù nặng nhọc, miễn là có thể biến thành gạo, thành tiền. Năm đó, chị bắt chước người ta nuôi tôm, không có kinh nghiệm, rốt cuộc thiếu nợ một cây vàng. Nhà nghèo,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHỮNG CÂU TRUYỆN LÀM THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI - Chị tôi NHỮNG CÂU TRUYỆN LÀM THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI Chị tôiMá tôi mất khi mấy chị em tôi còn rất nhỏ. Ba tôi đau ốm triền miên không làmđược việc nặng nhọc. Chị Hai tôi mới 17 tuổi đã phải thay mẹ gồng gánh nuôi bavà đàn em dại. Thân con gái mà chị làm quần quật như sức vóc đàn ông, không từviệc gì dù nặng nhọc, miễn là có thể biến thành gạo, thành tiền.Năm đó, chị bắt chước người ta nuôi tôm, không có kinh nghiệm, rốt cuộc thiếunợ một cây vàng. Nhà nghèo, một cây vàng là cả gia tài. Chủ nợ thấy chị xinh đẹpgiỏi giang, xin cưới chị về làm dâu sẽ xóa nợ cũ. Nếu không gả chị, ba phải bánmất công đất, các em phải nghỉ học. Vì ba, vì các em, chị gạt nước mắt theo chồngkhi mới 21 tuổi. Ngày chị theo chồng, không bông cưới, không vòng vàng đeo tay,chỉ một bữa tiệc đơn sơ nghẹn ngào nước mắt. Ba tôi thương con gái sớm chịunhiều vất vả, cũng đành an ủi: “Ở nơi giàu sang cho đời con sung sướng”.Chị về nhà chồng, mấy năm liền nhà chồng làm ăn thất bại. Cả họ hàng nhà chồngghét chị. Anh rể lại hay nhậu nhẹt say xỉn, đánh chửi chị, đổ cho chị đem vận rủivề nhà. Chị Hai tôi ngậm đắng nuốt cay không một lời óan than. Một mình chịbươn chải nuôi con, thỉnh thoảng tích góp được chút tiền lại mang về giúp ba nuôiem. Chị chơi vơi, ngược xuôi giữa trách nhiệm làm con, làm chị, làm vợ, làmmẹ…, trách nhiệm nào cũng lớn lao, oằn nặng trên vai chị gầy gò. Thấy chị khổ,ba tôi bắt chị bỏ chồng, mang hai con về nhà. Chị khóc: “Nhà mình nghèo, làmsao cưu mang được gánh nặng của con”.Năm đó ba tôi đau thận, chị Hai tôi túc trực bên cạnh ngày đêm chăm sóc khônglúc nào rời. Chị tôi lòng hiếu thảo có thừa nhưng tiền lại thiếu, chạy vạy khắp nơicũng không đủ tiền chữa trị cho bà dù đã bán gần hết ruộng vườn, đành bất lựcnhìn ba gầy mòn vì bệnh tật. Ba tôi giờ phút lâm chung đã cầm lấy tay chị nghẹnngào gửi gắm ba đứa em bé dại. Mấy chị em tôi đứng xung quanh giường ba, đứanào cũng khóc nức nở thương ba, thương chị. Ba tôi mất cũng là lúc chị Hai tôiquyết định bỏ chồng, ôm con về nhà nuôi ba đứa em mồ côi còn đang tuổi ăn, tuổilớn.Sáu miệng ăn trông cậy vào một tay chị bươn chải tảo tần. Vừa làm ruộng, vừabuôn bán. Làm ngày chưa đủ, ban đêm chị tôi còn thêu gối, móc màn cửa… Hồinhỏ, chúng tôi vẫn thường tự hỏi không biết chị Hai có ngủ không. Vì nửa đêmthức giấc lúc nào cũng thấy chị cặm cụi bên ngọn đèn dầu. Nhìn chị đeo cặp kínhlão, xỏ trật tới trật lui hồi lâu mới xong cây kim, tôi nghẹn ngào thương chị.Chúng tôi bảo nhau ráng học hành, nhất định phải thành đạt để không phụ lòngchị.Ngày tôi đậu đại học cả nhà vỡ òa trong niềm vui. Những nếp nhăn trên khuôn mặtchị tôi dường như tan chảy. Chị cười sung sướng nhưng mắt lại trào lệ. Tôi biết từnay gánh nặng sẽ càng oằn trên vai chị, chị sẽ cực khổ hơn, đêm thức khuya hơn.Cái bóng gầy gò của chị bên ngọn đèn khuya in sâu vào tâm trí tôi, theo tôi suốtnhững đoạn đường gian khó, để nhắc nhở mình phải luôn luôn cố gắng. Mỗi lầngặp khó khăn, vấp ngã, tôi lại nhớ đến đôi mắt trũng sâu và khuôn mặt in dấunhững nhọc nhằn của chị luôn tỏa sáng trong ánh đèn đêm. Tôi cảm thấy xấu hổ,thấy mình thật yếu hèn không xứng đáng với sự hi vinh của chị và tôi lại có thêmcan đảm đi tiếp đoạn đường còn lại.Từ đôi tay chai sần đầy ắp tình thương của chị, ba đứa em đều thành đạt, có côngviệc làm ổn định, còn thay chị nuôi cháu ăn học nên người. Chúng tôi đứa nàocũng thương chị, muốn trả hiếu cho chị, đòi rước chị về nuôi. Nhưng chị tôi nhấtđịnh không rời khỏi căn nhà cũ, nơi mấy chị em tôi đã chào đời và chứng kiến bamá lần lượt ra đi: “Còn mồ mả ba má ở đây, chị bỏ đi sao đành”.Niềm vui của chúng tôi bây giờ là dắt các con về tụ họp dưới mái nhà xưa, cùngtrồng rau, tưới cây với chị, được ăn bữa cơm chị nấu…để thấy mình còn bé dạinhư ngày nào, được chị yêu thương, chăm sóc. Tôi vẫn thường nói với con trai:“Không có má Hai sẽ không có mẹ như bây giờ”.Gạt nỗi niềm riêngĐọc bài dự thi này trên báo Tuổi Trẻ, chỉ ngắn ngủi thôi nhưng có đến ba nhân vậtchính: tác giả, chồng của tác giả và con của tác giả. Con của tác giả chính là phóngviên thể thao Nguyên Khôi của báo Tuổi Trẻ. Và tác giả là mẹ của anh, kể về câuchuyện của chồng mình, con mình.Tôi còn nhớ tin nhắn của anh Khôi vào một buổi sáng ở Phú Yên, khi chỉ có haianh em tôi lặn lội từ TP.HCM đến đó để bám giải vô địch Taekwondo to àn quốc2005.Em ơi. Ba anh bị ung thư rồi. Tôi đọc tin nhắn, mà rõ ràng như sét đánh ngangtai. Tôi chưa gặp ba anh Khôi, nhưng tôi cảm nhận thấy trái tim mình đau lắm. Tôinhớ đến ba mình. Và cả cảm giác không còn cảm giác lúc nghe ba tôi gọi điệnthoại về nhà năm ấy: Dung ơi, chắc ba xong rồi. Bác sĩ gọi riêng mẹ ra nóichuyện, không cho ba nghe. Chắc là “nó” rồi. Cảm giác không còn cảm giác ấy,đến bây giờ tôi vẫn bị ám ảnh.Nhưng tôi rất ngạc nhiên, cứ tưởng anh Khôi sẽ nằm bẹp ở nhà, mà khóc như tôitrước đây. Khi tôi đến nhà thi đấu Phú Yên ...