Danh mục tài liệu

Những chuyện đời thường quanh ta 7

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 148.88 KB      Lượt xem: 20      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Những chuyện đời thường quanh ta 7 Lớp học cuối bãi sông Hồng Thuỳ Dương đang dạy những đứa trẻ nghèo xóm bãi Cuối con ngõ ngoằn nghoèo bãi Phúc Xá, giáp bờ bãi sông Hồng (Hà Nội) có một lớp học tình thương của những sinh viên tình nguyện, học trò là bọn trẻ nghèo, lang thang dưới gầm cầu Long Biên... Lớp học lên bờ 7h tối, bọn trẻ trong xóm Phúc Xá ríu rít rủ nhau... đi học. Lớp học là khoảng sân đầu hồi nhà một người dân, được nhóm sinh viên tình nguyện (SVTN) mượn, quây...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những chuyện đời thường quanh ta 7 Những chuyện đời thường quanh ta 7 Lớp học cuối bãi sông Hồng Thuỳ Dương đang dạy những đứa trẻ nghèo xóm bãi Cuối con ngõ ngoằn nghoèo bãi Phúc Xá, giáp bờ bãi sông Hồng (Hà Nội) có một lớp học tình thương của những sinh viên tình nguyện, học trò là bọn trẻ nghèo, lang thang dưới gầm cầu Long Biên... Lớp học lên bờ 7h tối, bọn trẻ trong xóm Phúc Xá ríu rít rủ nhau... đi học. Lớp học l à khoảng sân đầu hồi nhà một người dân, được nhóm sinh viên tình nguyện (SVTN) mượn, quây cao cho kín gió. Đủ các lớp, từ lớp một đến lớp năm, rồi cả lớp sáu, lớp bảy; tổng hợp tất cả các môn học như toán, tiếng Việt, chính tả đến tiếng Anh, tập vẽ. Tranh thủ lúc cô giáo chưa đến, bọn trẻ rôm rả ngồi nói chuyện, đố bài tập. Cậu bé Đoàn, 15 tuổi quê Ba Vì - Hà Tây nhanh nhảu khoe: Hôm nay em kiếm được 30 nghìn. Đoàn ở với người anh trai. Hai anh em Đoàn ra Hà Nội đã được gần 5 năm, anh bán nước, em đánh giày, hằng tháng lại gửi tiền tiết kiệm về giúp mẹ chăm sóc bố bị bệnh ở quê. Lớp học vì người nghèo của nhóm SVTN (do Báo Sinh viên Việt Nam tổ chức) có từ hơn bốn năm trước. Khi đó, nơi dạy chính là trong những khoang thuyền, nhà nổi dập dềnh trên dòng sông Hồng đỏ quạch. Học sinh là những đứa trẻ lang thang, đi lượm ve chai, nhặt rác, đánh gi ày, thậm chí có cả đứa chuyên đi rạch bao lấy trộm củ, quả đem bán. Chúng theo bố mẹ, anh chị, người cùng làng rời vùng quê cằn cỗi, đến đây kiếm kế sinh nhai. Nhóm trưởng Nguyễn Thuỳ Dương, người Hà Nội (SV Trường ĐH Mở HN và CĐ Du lịch HN) kể về những nhọc nhằn ngày đầu đến với xóm bãi: Những ngày đầu đến dạy, bọn mình phải đến từng nhà một, khuyên nhủ, giải thích, xin bố mẹ bọn trẻ dành thời gian cho chúng để nhóm tình nguyện đến dạy. Có gia đình còn cấm không cho con học vì chúng là một nhân lực kiếm tiền. Có em 12 tuổi, cho đọc một đoạn văn mà đánh vần mất hơn... một tiếng. Học trên thuyền, trên nhà nổi phải đi bộ qua cánh bãi dài không tiện cả về không gian, tư thế ngồi học; phải đến từng nhà một dạy, không có chỗ để tập trung bọn trẻ. Bàn học là những mảnh gỗ kê làm giường, ghế là mặt sàn; về thời gian, nhóm chỉ dạy được sáng thứ bảy và chủ nhật. Trăn trở, Dương cùng hai người bạn là Khánh và Bảo vất vả đi tìm, mượn được đầu hồi nhà của một người dân cuối ngõ. Từ ngày lớp học... lên bờ, thời gian dạy cũng dày hơn, cả sáng, chiều, tối. Nhóm vì người nghèo có chín người, thay nhau dạy. Người học sáng dạy chiều, học chiều dạy sáng, vừa học vừa làm dạy buổi tối nhưng tất cả đều nhiệt tình, hăng say. Thuỷ - SV năm cuối khoa Đông phương học, Trường ĐH Khoa học xã hội & nhân văn Hà Nội vừa hướng dẫn cho bé Dương tính nhẩm từng phép toán, vừa quay sang bé Hoa dạy từng từ mới tiếng Anh. Tối thứ ba nào Thuỷ cũng bắt xe buýt, đến từ rất sớm để đỡ nhớ và sợ bọn trẻ mất một buổi học. Bên cạnh Thuỷ là Kiên - năm thứ ba khoa Công nghệ - ĐH Quốc gia HN; Minh, năm cuối Bách khoa, Hải Yên năm thứ ba ĐH Luật, Trang, Ngọc Anh... Dạy những đứa trẻ vào đời sớm hơn đi học thật không dễ dàng chút nào, nhất lại là với những người tình nguyện trẻ không một chút nghiệp vụ sư phạm, nên đòi hỏi phải mềm dẻo và nhẫn nại. Dương kể: Những buổi học đầu tiên, bọn trẻ nói chuyện, nói bậy, sỗ xược vô tư, không sợ hãi, chúng trêu cả cô. Có đứa còn hỏi: Thế học, chị có cho tiền nh ư em kiếm hàng ngày không?, Chị là gì mà đòi dạy em?. Lúc đấy mình phải thật nhẹ nhàng, giải thích cho chúng hiểu tại sao phải học, học để sau này đỡ khổ. Trong cách dạy, các cô phải nghĩ ra đủ cách sáng tạo để cho bọn trẻ dễ hiểu vốn sẵn chậm hiểu bởi chưa bao giờ được học. Nhiều đứa hỏi 8+9 không biết bằn g bao nhiêu, nhưng khi hỏi 8 nghìn cộng 9 nghìn đều vanh vách: Bằng 17 nghìn. Cô nín cười. Học chính tả, tiếng Anh thì cho nhìn hình viết chữ... Ngoài ra, nhóm cũng tổ chức cho bọn trẻ đi dã ngoại, ra ngoài thăm thành phố. Như tháng 10 vừa rồi, nhóm dẫn cả lớp 25 em đi tham quan thành Cổ Loa, tháng 11 đi Bảo tàng Dân tộc học. Đứa nào đứa nấy đều hứng khởi về ti toe kể cho bố mẹ nghe những cái mà từ nhỏ đến giờ chúng mới được nhìn thấy: Ngôi nhà sàn, cái đàn t¿rưng,... Dạy cho em biết ước mơ Bãi Phúc Xá có tới 90% là dân nhập cư, chủ yếu là các tỉnh quanh Hà Nội như: Hà Tây, Hưng Yên, Vĩnh Phúc, Thái Bình, Thanh Hoá. Cuộc sống chật vật nơi đất khách thành đô, theo họ dẫu sao thì cũng còn dễ sống hơn ở quê, những đứa trẻ gồng gánh theo nghiệp mưu sinh của cha mẹ đã không cho chúng cơ hội, diễm phúc đến trường. Đứa may mắn không phải kiếm tiền thì cũng chỉ suốt ngày thui lủi trong căn nhà, ngày ngày ngóng đợi tiếng còi những chuyến tàu qua... Không thể khẳng định, nhưng cũng chẳng thể hy vọng gì lớn lao về một tương lai tươi rạng, đổi đời, khác với dòng đời của bố mẹ chúng, khi bọn trẻ nhập cư lớn lên. Trong khi bãi Phúc Xá đang trở thành điểm nóng nhất Hà Nội về các tệ nạn xã hội: Cờ bạc, trộm cắp, nghiện hút, mại dâm, đánh bạc. Khô ...