Danh mục tài liệu

Những con búp bê bằng giấy

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 89.12 KB      Lượt xem: 19      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Brian lướt nhìn dãy tường dọc theo hành lang quá quen thuộc với cậu trong nhiều năm qua. Khi cậu bước vào khung cửa số 32, một cơn sóng tình cảm dữ dội ập tràn lên cậu, cậu phải chống chọi để không bị dìm chết.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những con búp bê bằng giấy Những con búp bê bằng giấyBrian lướt nhìn dãy tường dọc theo hành lang quá quenthuộc với cậu trong nhiều năm qua. Khi cậu bước vào khungcửa số 32, một cơn sóng tình cảm dữ dội ập tràn lên cậu,cậu phải chống chọi để không bị dìm chết. Khuôn mặt cô emgái sáng lên với nụ cười tươi tắn cùng đôi mắt sáng lấp lánh,như mọi lần khi cô bé thấy anh mình.Peggy lên bảy tuổi. Tất cả mọi người đều yêu mến em vớimột tình cảm vô bờ bến. Em sẽ nói huyên thiên với ngườinào chịu lắng nghe, và rất hiếm khi em khóc. Peggy đangchết dần vì căn bệnh ung thư.Brian thường xuyên túc trực ở bệnh viện, vì biết cô em gáibé bỏng của mình chỉ còn sống sót được một thời gian ngắn.Cuộc sống bình thường của cậu như bao đứa trẻ mười sáutuổi khác đã phải chịu một chấn thương tinh thần khi nghechẩn đoán về căn bệnh hiểm nghèo của em mình. Cậu yêuem gái hơn bất cứ điều gì khác trên đời, cậu muốn điên lênkhi cô em gái dễ thương vô tội như vậy đã phải chịu một cănbệnh nghiệt ngã.Với khả năng sáng tạo và khéo léo, Peggy đã làm cho Briansững sờ. Em đã sưu tập những con búp bê em đã làm. Tấtcả là 62 con búp bê giấy gắn vào phía sau giường của em.Khi Brian hỏi về những con búp bê đó, em chỉ luôn cười mộtcách hạnh phúc và nói chúng là những người bạn của em.Brian buồn phiền vì giờ đây em cậu đã không còn một cuộcsống bình thường của một đứa trẻ lên bảy nữa, em phải tạotự ra những người bạn cho mình. Trái tim cậu càng tan náthơn khi nhìn em chơi với những đứa trẻ đau ốm khác.Mỗi ngày trôi qua giống như tiếng tích tắc của một trái bomhẹn giờ đối với Brian. Ngày qua ngày, Peggy trở nên ốm yếuhơn, nhưng tâm hồn em vẫn luôn mạnh mẽ. Mỗi tiếng cườicủa em đâm vào tim cậu. Em hỏi vì sao cậu trông quá buồn.Cậu khó có thể cười được mặc dù cậu luôn tỏ ra mọi việcđều ổn cả. Khi cậu không ở bệnh viện, cậu phí hầu hết thờigian nhốt mình trong phòng. Nhiều lần cậu đập đầu vàotường một cách không tự chủ đến khi đau điếng. Cậu khócthan, nổi cơn điên vô cớ. Cuộc sống của cậu như vỡ tan ra,như thể chính cậu đang hấp hối.Hai tuần sau ngày sinh nhật lần thứ 8, Peggy qua đời. Dù đãbiết trước điều ấy sẽ đến, nhưng cõi lòng của Brian vẫn tannát. Cậu chưa hề chờ đợi sự hiu quạnh mà Peggy đã bỏ lại.Khi Brian cố buộc mình đi qua khung cửa số 32 vào khubệnh phòng ung thư lần cuối cùng, cậu như chờ đợi sẽ thấyPeggy ngồi trên giường. Cậu cầu nguyện để được trông thấykhuôn mặt rạng rỡ, giống như mọi khi của em. Nhưng chỉcòn một sự trống vắng và lạnh lẽo của chiếc giường chàođón cậu. Cậu muốn hét lên và đập vỡ chiếc đèn bàn trên sànnhà. Cậu muốn làm gì đó để trốn thoát sự yên lặng. Sự yênlặng là một điều vốn xa lạ với Peggy, nhưng em đã đi rồi, vàsự im lặng đó dày đặc đến nỗi làm cho cậu ngạt thở.Thế rồi cậu nhìn thấy những con búp bê giấy nhỏ nhắn từtrên bức tường mỉm cười với cậu. Brian tìm một chiếc hộp vàđặt chúng vào bên trong, vì không thể vứt đi được. Cậu nhặttừng con búp bê một trên tường xuống, lần đầu tiên nhìnthấy những dòng chữ trên lưng mỗi con búp bê: Terrah, Ivy,Nicole, Amy, Justin, Chris... vv... Chỉ có một cái tên quenthuộc nằm sẵn trong óc cậu: Jesse. Jesse từng là người bạnđầu tiên và tốt nhất của Peggy ở bệnh viện. Jesse đã chếtcách đây một năm. Thế rồi Bian nhận ra nhiều cái tên nữa,và cậu hiểu ra vì sao chúng quá quen thuộc.Những con búp bê giấy là tất cả những người bạn của Peggyđã chết kể từ khi em đến bệnh viện. Khi Brian lấy con búpbê cuối cùng thứ 62 khỏi bức tường với bàn tay run rẩy, cậunhận ra rằng đó là một con búp bê chưa từng có trước đây.Nó màu tím, màu mà Peggy vốn yêu thích, với một nụ cườirộng mở được vẽ bằng bút chì. Khi Brian lật con búp bê đểđọc phía sau lưng, cậu bỗng chợt nhận ra một thực tạikhông thể né tránh_ lần đầu tiên cậu hiểu rằng em gái cậusẽ không bao giờ quay trở lại. Nước mắt đầm đìa khi cái tênviết bằng bút chì: Peggy đập vào mắt cậu.Em đã biết hết.Trong đầu cậu lại vang lên cái giọng ngọt ngào mà cậu đãtừng nghe từ rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu hiểuđược em gái mình. Suốt thời gian qua cậu đã giấu giếm, giảvờ như mọi việc đều bình thường, vì lợi ích cho em (hay đểtrấn an chính cậu?). Suốt thời gian đó, em đã biết rằng emsắp chết, tuy nhiên chưa một lần nào em nói rằng điều đóthật bất công.Khi những hồi ức về Peggy tái hiện lại trong óc cậu, cậunhận thấy rằng mình không thể nào nhớ nỗi đã có lúc nàoem thật sự không hạnh phúc. Peggy - dù chỉ là một đứa trẻ,đã chấp nhận bệnh tật và cái chết như một phần của cuộcđời em. Em đã đối mặt với nỗi kinh hoàng nhất của conngười với lòng can đảm và quyết định phải làm sao để mỗingày em sống thật xứng đáng. Những con búp bê là kỷ niệmvà là biểu trưng của cuộc sống. Thay vì khóc than cho nhữngngười bạn mà em từng yêu mến, em đã hồi tưởng tất cảnhững hạnh phúc mà họ đã mang đến cho em. Nhìn cuộcsống qua đôi mắt của Peggy, Brian hiểu rằng em gái cậukhông muốn bị xem như một cô gái đã chết vì bệnh ung thư,mà như ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu có liên quan: