Danh mục tài liệu

Những kỷ niệm không bao giờ quên

Số trang: 32      Loại file: pdf      Dung lượng: 379.31 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chưa bao giờ nó thấy lòng mình nhẹ nhõm như lúc này, thời học sinh đi qua, dỗi hờn đi qua, nỗi buồn cũng đi qua, còn tiếng cười xin ở lại! 0h38...Âm báo tin nhắn của nó vang lên…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những kỷ niệm không bao giờ quênNhững kỷ niệm không bao giờ quênChưa bao giờ nó thấy lòng mình nhẹ nhõm như lúc này, thời học sinh đi qua,dỗi hờn đi qua, nỗi buồn cũng đi qua, còn tiếng cười xin ở lại!0h38...Âm báo tin nhắn của nó vang lên…“Sinh nhật vui vẻ… (Blog radio)”Số điện thoại quen thuộc mà nó nhớ như in khiến dòng cảm xúc nơi nó trong vôthức dâng trào trên khóe mắt…“Chúc mừng sinh nhật?” - Nó bật cười, nụ cười còn xót xa hơn cái đang lăn dàitrên khuôn mặt nó… Đã hai năm trôi qua, nhưng tại sao nó không thể quên mặc dùđã cả trăm lần nó tự nhắc bản thân mình là không được nhớ?Điện thoại vẫn rung liên hồi, những tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ các số điệnthoại khác liên tục được gửi đến, nhưng nó vẫn mãi nhìn vào số điện thoại đanglàm nó rơi nước mắt… Người đó vẫn nhớ ngày sinh của nó, ngày mà hàng năm, nóvẫn nhớ về người ta, về kỉ niệm và buồn…Có ai đó đã nói với nó: “Chuyện buồn, hãy viết lên cát, để sóng cuốn đi, còn nhữngkỉ niệm tốt đẹp, hãy dành cho nhau mãi mãi…”, nhưng có lẽ là nó không làm đượcvà sự thực là hai năm qua, thi thoảng nó vẫn nhớ về người ta và về nỗi buồn đãtừng nếm qua của nó. Reply: “Cám ơn!” nhưng nó vẫn không thấy lòng mình nhẹnhõm, một sức ép vô hình đang đè nặng lên người nó… khó chịu…1h35’…Vẫn không ngủ được, một miền kí ức, yêu thương, hãnh diện và giận hờn đangxâm lấn tâm hồn nó. Kí ức đầy niềm vui nhưng cũng đầy nỗi buồn, kí ức mà nóvừa muốn níu giữ, lại vừa muốn quên đi… ***Minh đã từng là người bạn trai thân thiết nhất của nó, người mà nó có thể tâm sựhay kể bất cứ rắc rối nào mà không chút đắn đo. Đã từng có một thời, bạn bè phảighen tị với nó về một tình bạn đẹp như vậy giữa một người con trai và một ngườicon gái. Một thời nó tự hào về Minh và về những gì nó đang có. Thế nhưng, có lẽkhông ai khác mà chính bản thân nó đã phũ phàng đánh mất những điều mà lẽ ranó phải quý trọng đó. Phải, chính nó, trong thâm tâm nó nhận rõ điều đó, nhưngtrước nỗi đau, nó vẫn luôn đổ lỗi cho ngoại cảnh, cho người bạn của nó. Một sự lừadối bản thân đến tàn nhẫn? Có lẽ vì thế, mà nỗi đau của nó, vẫn chưa bao giờ nguôingoai…Nó gặp Minh vào ngày đầu tiên bước vào lớp 10, ngày đó, nó bị tai nạn nên mặtmũi có những vết xước khó coi, Minh ngồi sau lưng nó, chưa biết tên nên Minh gọinó là “lọ nghẹ”. Thật là đáng ghét quá, đã lỡ có chữ “lọ” rồi , sao không gọi là “lọlem”? “Đợi đó, hết mấy vết này, ta sẽ thành công chúa cho nhà ngươi xem!” - nóthầm “hoang tưởng”.Rồi thời gian trôi qua, một tuần, hai tuần… nó dần hòa nhập vào mội trường mới,nơi có những bạn bè yêu quý mà sau này nó phải khóc nấc lúc chia xa. Ấn tượngcủa nó về Minh cũng dần dần đổi khác, từ một cậu bạn ăn nói có phần vô duyên,trước mắt nó, Minh dần dần hoàn hảo hơn: thẳng thắn, tự nhiên, thân thiện và“nghĩa hiệp” nữa.Không biết nó dùng từ “nghĩa hiệp” có đúng không? Đó chẳng qua chỉ là một lầnMinh ra tay bên vực cho một người bạn trong lớp bị một tên lạ mặt ở ngoài vàotrường ăn hiếp, sau lần đó, Minh bị ra hội đồng kỉ luật, hạ hạnh kiểm. Nhưng hànhđộng lần đó của Minh đã để lại trong nó những ấn tượng sâu sắc, đó là một trongnhững lý do nó xác định: “Mình muốn chơi thân với con người này!”.Nghe có vẻ kì cục, nhưng không hiểu sao nó nhìn thấy ở Minh những điều thậtlạ… Và thế, những điều có vẻ như nhỏ bé ấy đã bắt đầu cho một tình bạn lớn giữanó và Minh. ***Tuổi học trò quả là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người.Một bầu trời gọn đẹp với nụ cười, nước mắt, phút yêu thương, giận hờn, ở đó, thờigian không được tính bằng “tháng”, “ngày”, không được đo bằng đồng hồ mà đượctính bằng những bài kiểm tra và đo bằng kỉ niệm… Phải rồi, những kỉ niệm vớiphượng đỏ và bằng lăng tím, với bài vở chổng chất nhưng vẫn thấy đầy ắp yêuthương khi bạn bè réo chuông kêu nhau dậy học bài vài mỗi sáng…Có ai đó đã nói với nó rằng: “Tình bạn tốt đẹp sẽ không bao giờ có được kết thúctốt đẹp, vì nó sẽ không bao giờ kết thúc…”. Và nó đã tin tuyệt đối vào điểu đó, vàotình bạn được mọi người ngưỡng mộ của nó và Minh.Lớp nó là lớp chọn của trường, điều đó có nghĩa là lớp nó tập hợp nhiều học sinhgiỏi trong khối. Nhưng lớp nó cũng đặc biệt là lớp quậy phá nhất trường, không thểkể hết được những trò nghịch ngợm do lũ quỷ lớp nó nghĩ ra. Học kỳ đầu, bạn bècòn lạ lẫm thì không đến nỗi, đến học kỳ hai, khi chúng nó dần quen biết nhau vàliên kết thành một khối đoàn kết mạnh mẽ, cùng nhau tìm trò thì bảng xếp hạngthực sự đã trở thành thảm họa, sổ đầu bài lúc nào cũng đầy nhóc vi phạm, lúc nàythì thầy chủ nhiệm của lũ chúng nó đã nổi đóa thực sự. Một chiến dịch đổi chỗ vớiquy mô lớn trên toàn lớp được thầy đề ra và thi hành nhanh gọn trong một buổisinh hoạt lớp. Theo kế hoạch, thầy sẽ xếp sao cho những bạn trai nghịch ngợm haynói chuyện sẽ bị tách ra bởi những bạn nữ ít nói và ngược lại. Sau lần “đại cảicách” ấy, nó và Minh ngồi cạnh nhau.Kiểu xếp chỗ “nam nữ xen kẽ” này của thầy đã mang lại hiệu quả tích cực, lớp nóbớt ồn hẳn, thứ hạng dần tăng lên, nhưng hệ quả của nó cũng lắm phức tạp. Điềunày chỉ có mỗi cô giáo dạy Văn “nhạy cảm” của chúng nó là nhìn thấy, cô thườnghay chọc lũ quỷ của cô thế này: “Xa nhau thì thấy cũng bình thường, gần nhau saothấy cứ thương thương.”. Mỗi lần cô nói vậy, lớp nó cứ cười hì, ấy vậy mà sau mộtthời gian thì “thương” thật, từng cặp, từng cặp, từng cặp dần dần xuất hiện, có lúcthật dễ thương, nhưng cũng có lúc thật buồn…Ngồi gần nhau, Minh và nó cũng dần hiểu nhau và thân nhau hơn, nhưng tất cả chỉdừng ở tình bạn. Có một người bạn thân khác phái là một điều tuyệt vời, có lẽ cảnó và Minh đều nghĩ như vậy.Trong lớp nó, dĩ nhiên cũng tồn tại những cặp bạn thân khác giới giống như nó vàMinh, nhưng rồi những tình bạn như vậy bên cạnh nó cũng dần kết thúc. Nó nhớmãi vẻ mặt thậ ...